Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 692 - Dùng thân chôn cất luân hồi, trở về, bước ra một bước Đế kia (2)

Phải là tồn tại như thế nào mới có thể làm được đến trình độ này?
"Gay go rồi đây... chẳng lẽ là tồn tại chí cường trong trận chiến năm ấy..." âm thanh của hắn run rẩy, cả người không dám nhúc nhích cái nào.
"Không... không đúng, bị hắc ám lây dính, thế thì là tồn tại vô thượng của giới ta."
Hắn đột nhiên phản ứng lại, rơi vào tâm trạng mừng như điên và kích động, vội vàng mở miệng nói:
"Khởi bẩm vô thượng, người là giới ta..."
Nhưng ánh mắt của nam nhân áo trắng lạnh đến mức giống như không có chút tình cảm nào.
"Đây rõ ràng là hơi thở của Nhân Tộc, tại sao có thể là sinh linh Dị Vực, các ngươi chớ nói bậy!"
Những lời này của thống lĩnh Dị Vực khiến rất nhiều người trong bộ lạc trước mắt tức giận mắng to, trước đó im lặng nhưng không có nghĩa là bọn họ ngốc.
Nam nhân áo trắng này rõ ràng là tiền bối của Nhân Tộc bọn họ.
Rất có thể là vào năm đó lúc chống lại chí cường giả Dị Vực thì bị trọng thương, sau đó mới dẫn đến cục diện như bây giờ.
"Nhân Tộc, Dị Vực..."
Rõ ràng là ngôn ngữ hiện nay, nhưng nam nhân áo trắng lại có thể nghe hiểu được ý tứ trong đó, điều này khiến cho hắn trong phút chốc rơi vào nghi hoặc.
Có quá nhiều thứ, không nhớ được gì.
Ngoại trừ hắc ám thì cũng chỉ là hắc ám...
Hắn cau mày, không nhịn được suy tư, nhưng trong đầu đều tràn ngập một mảnh tối đen, dù là ký ức quá khứ hay ký ức hiện tại cũng chỉ là một mảnh tối tăm.
Mình là ai?
Tại sao đến đây?
"Tiền bối, Tiên Cổ Chi Loạn năm đó, nói không chừng người bị trọng thương..."
Lúc này, trưởng bối bộ lạc mở miệng, rất sùng kính nam nhân áo trắng, dùng giọng điệu ngược dòng quá khứ kể lại một số bí ẩn lịch sử cổ mà hắn biết được.
Đám sinh linh Dị Vực kia không dám mở miệng, bị một loại hơi thở khủng bố chèn ép, trong đầu không dám sinh ra suy nghĩ gì.
Hơi thở của nam nhân áo trắng này thật sự thuộc về Nhân Tộc.
Nhưng trên người hắn dày đặc hơi thở hắc ám, quả thực so với sinh linh chí cường của Vương Tộc còn đáng sợ hơn.
Nhưng mà, sau khi nghe được những lời này, nam nhân áo trắng chỉ lắc đầu: "Ta không bị thương, ta còn không đại quyết chiến với người khác."
"Cái gì? !"
Lời này làm cho tất cả mọi người đều ngây dại, không bị thương, còn không đại quyết chiến với người khác, chuyện quái quỷ gì đây?
"Vì sao ta lại nói chữ còn?"
Nam nhân áo trắng không nhịn được nhíu chặt chân mày, đang tự hỏi chính mình, vì sao lúc hắn nói lại có một chữ 'còn' ở trong đó?
Đây là hành động theo bản năng.
"Đây là nơi nào?"
Nam nhân áo trắng hỏi trưởng bối Nhân Tộc ở trước mắt.
"Khởi bẩm tiền bối, đây là vùng đất bỏ hoang sau đại chiến, mấy chục vạn năm trước, khối đất đai này tên là Đông Huyền Đạo Vực."
"Đông Huyền Đạo Vực?" Trong mắt nam nhân áo trắng lộ ra một tia mê man, cái tên này rất quen thuộc.
Trong đầu óc giống như có những thứ gì đó trước đây được hắn vững vàng bảo vệ, không cho hắc ám bám dính, bây giờ đang dần lộ ra ánh sáng.
Bỗng nhiên, hắn chú ý tới một tấm bia đá được một thiếu nữ tuổi xuân cầm trong tay, hắn rất quen thuộc chữ viết trên đó.
"Đây là chữ viết trong thời đại của ta."
Nam nhân áo trắng lẩm bẩm, giống như đã nhớ ra điều gì đó.
Trong con ngươi sâu thẳm lạnh lùng của hắn, hắc ám càng phát ra dày đặc, nhưng cũng khó mà che giấu hồi ức trong đó.
"Tiền bối, người nhớ lại rồi sao?"
Đám thiếu nam thiếu nữ này đều ôm lòng chờ mong, không nhịn được hỏi thử, tuy tiền bối áo trắng trước mắt bị hơi thở hắc ám bao phủ, nhưng không khiến cho bọn họ cảm thấy sợ hãi.
Ngược lại có một loại cảm giác thân thiết tự nhiên.
So với sinh linh Dị Vực ở trước mắt, loại cảm giác này khiến bọn họ yên tâm, cảm thấy hắn không phải là người xấu.
"Ta dùng bản thân chôn cất luân hồi." Nam nhân áo trắng nhẹ giọng nói.
Hắn đã nhớ ra, vào khoảnh khắc tia ánh sáng cuối cùng sắp biến mất, hắn chọn chôn cất nguyên thần trong Lục Đạo Luân Hồi của nội vũ trụ bản thân.
Một ngày ở ngoại giới bằng mấy năm ở nội vũ trụ, thậm chí là mấy vạn năm.
Ở trong đó, hắn đã trải qua hàng ức vạn lần luân hồi, lặp đi lặp lại, mỗi một lần luân hồi đều là tu hành, đều là đối kháng, mô tả các loại đạo pháp, Thiên Địa Chi Đạo, Chúng Sinh Chi Đạo, Hồng Trần Chi Đạo, ba nghìn đại đạo của bản thân, tất cả chiếu rọi vào tâm.
Vì để tránh cho ánh sáng cuối cùng bị hắc ám ăn mòn, hắn đã luân hồi cực kỳ nhiều lần.
Mỗi một lần đều làm những vầng sáng này càng chói lòa, lần nào cũng trùng kích hắc ám.
Quá trình này, hắn luân hồi quá lâu, lâu đến nỗi ngay cả chính hắn cũng không biết đã trải qua bao nhiêu lần.
Giờ phút này, hàng ức vạn ấn ký Luân Hồi thức tỉnh ở Luân Hồi Chi Địa, cùng phát ra ánh sáng chói lòa.
Ầm!
Ngay lúc này, trên người nam nhân áo trắng đang tràn ngập một loại hơi thở vô thượng khiến chư thiên run rẩy, vô cùng khủng bố, ngay cả đại đạo cũng đồng loạt vang lên, giống như bị vỡ nát, phát ra âm thanh vù vù.
"Thân hướng hắc ám, tâm lại quang minh."
"Ta vẫn là ta, cuối cùng sẽ không thay đổi."
"Ta sẽ trở lại, còn có người chờ ta..."
"Ta tên Cố Trường Sinh!"
Nam nhân áo trắng nói, hắn đã thức tỉnh, trở về từ trong bóng tối, hàng ức vạn ấn ký Luân Hồi tụ hợp, toàn bộ đạo giờ phút này đang dâng lên.
Hắn muốn bước ra một bước thành Đế kia.
Mảnh thiên địa bị tàn phá này rung chuyển, theo lời nói của Cố Trường Sinh, rất nhiều quy tắc trật tự nở rộ trên hư không, rực rỡ thần thánh, huyền diệu phi phàm.
Hắn bước ra từ trong hư không sụp đổ, một bước một ấn ký vô thượng, nguyên thần giống như đã thức tỉnh, đang nở rộ ánh sáng Tiên Đạo chói lòa.
Loại ánh sáng này quá chói mắt, quá hùng vĩ, như vạn tiên ngồi xếp bằng, đang vì một vị tiên tổ dập đầu lạy, trực tiếp xé mở vòm trời, soi sáng Tiên Vực hiện giờ không trọn vẹn.
Hắn đang bước ra bước đầu tiên để thành Đế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận