Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 598 - Nguồn gốc của Đại Trụ Cung, Giới Hải cùng Thương Mang, Cửu U kịch biến

Sau đó, xảy ra một chuyện khiến toàn bộ người Thái Hư Thần Tộc giật mình, bởi vì một vị nhân vật cổ xưa nhất của bọn họ bỗng nhiên thức tỉnh.
Vị nhân vật này có thể nói là Chân Tổ của Thái Hư Thần Tộc, thời gian tồn tại rất lâu, vượt xa rất nhiều thế lực Bất Hủ và thế gia Trường Sinh của ba nghìn Đạo Vực.
Trước đây Thái Hư Thần Tộc an cư ở Tiên Vực, giống như có liên quan.
Oong!
Chân Tổ của Thái Hư Thần Tộc xuất hiện, là một nam nhân trung niên mặc tiên thiết chiến y.
Khuôn mặt hắn bị hơi thở vô thượng bao phủ, toàn thân chảy xuôi kim quang óng ánh, cực kỳ chói mắt, chỉ đứng ở nơi đó đã khiến chúng sinh thần phục.
Tay phải cầm mâu chiến, tay trái cầm hắc kim thuẫn, giống như chiến thần tung hoành chư thiên.
Hư không như sụp xuống, tất cả ánh sáng vụt tắt tan biến, ngay cả quy tắc thiên địa cũng biến mất.
"Gặp qua Chân Tổ!"
Hết thảy tộc nhân Thái Hư Thần Tộc đều quỳ xuống, ngay cả mấy vị Tiên Vương cũng như thế, sùng bái quỳ lạy trước mặt vị Chân Tổ cổ xưa kia, vô cùng tôn kính.
Trong thời kỳ cổ xưa nhất, Chân Tổ của bọn họ có danh hiệu vang vọng chư thiên!
Hư Đế!
"Tu ra ánh sáng Chuẩn Tiên Đế!"
Cố Trường Sinh trong lòng hơi rung động, không ngờ Thái Hư Thần Tộc lại có Chân Tổ cấp bậc Chuẩn Tiên Đế tọa trấn.
"Không ngờ ngày này thực sự đã tới."
Hư Đế ngủ say quá lâu, vừa mới thức tỉnh thì thoáng chốc đã hiểu rõ mọi chuyện xảy ra trong kỷ nguyên này.
Vẻ mặt của hắn rất phức tạp, ánh mắt rơi xuống trên người Cố Trường Sinh, nói đúng hơn là rơi xuống trên lòng bàn tay của hắn.
"Từ nay về sau, toàn tộc trên dưới Thái Hư Thần Tộc nguyện phụng công tử làm chủ."
Lúc này, Hư Đế làm ra một hành động khiến toàn bộ người Thái Hư Thần Tộc cực kỳ khiếp sợ.
Hắn hơi hành lễ hướng Cố Trường Sinh, sau đó nói lời như thế.
Lời nói của Hư Đế khiến nguyên Thái Hư Thần Tộc chìm vào một mảnh sợ hãi, mọi người trợn to hai mắt, không dám tin tưởng.
Điều này sao có thể?
Phụng Cố Trường Sinh làm chủ?
Thái Hư Thần Tộc từ khi tồn tại cho tới nay, chưa từng thần phục ai khác.
Sự cường đại của bộ tộc bọn họ càng vang vọng khắp ba nghìn Đạo Vực, không người dám xem thường.
Nhưng những lời này từ chính miệng Hư Đế nói ra, khiến tất cả mọi người không dám hoài nghi và phản bác.
Mặc dù Cố Trường Sinh có đại ân tình với Thái Hư Thần Tộc, nhưng chuyện như phụng hắn làm chủ thì sao có thể giống nhau, có thể đánh đồng được chứ?
Hơn nữa thực lực của Cố Trường Sinh còn chưa tới tình trạng khiến bọn họ thần phục.
Hết thảy tộc nhân Thái Hư Thần Tộc đều có vẻ mặt khiếp sợ, nghi hoặc, khó hiểu, chuẩn bị nghe Chân Tổ của bọn họ giải thích, loại chuyện như vậy không có khả năng vô duyên vô cớ nói ra được.
Lúc này Cố Trường Sinh cũng rất giật mình, căn bản không ngờ sự việc lại đột nhiên phát triển như thế.
Nhưng rất nhanh, hắn chú ý tới ánh mắt của Hư Đế.
Hắn đang nhìn dấu ấn bí ẩn trên bàn tay mình sao?
Vừa nghĩ tới đây, Cố Trường Sinh trong lòng đã hơi hiểu ra.
"Xem ra ấn ký này có thể đại biểu cho một ý nghĩa khác."
"Thế nên Hư Đế mới làm ra quyết định như vậy..."
Nghĩ tới những điều này, Cố Trường Sinh trong lòng khẽ động, nếu quả thật là như vậy, tương lai có lẽ sẽ trợ giúp gì đó cho hắn.
Nói không chừng Hư Đế sẽ biết một số bí ẩn nào đó.
Lúc này, Hư Đế lên tiếng lần nữa, trên khuôn mặt bị hơi thở vô thượng bao phủ, con ngươi vô cùng sâu thẳm, tựa như ẩn chứa vũ trụ Càn Khôn vô tận.
Hắn nhìn toàn bộ tộc nhân ở xung quanh, hơi thở cường đại dâng lên, tựa như sóng thần, có thể khiến vũ trụ khô kiệt, chúng sinh tịch diệt.
"Việc này không cần bàn lại, liên quan đến chuyện trở về cố thổ của tộc ta, từ nay về sau, toàn tộc trên dưới Thái Hư Thần Tộc ta phụng công tử làm chủ, nghe theo sai khiến."
"Trở về cố thổ?"
Mấy vị Tiên Vương liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ.
Bọn họ cũng biết bộ tộc mình không phải là chủng tộc bản thổ của Tiên Vực, mà đến từ bên ngoài Thương Mang.
Trong di sách có ghi chép rằng bộ tộc của bọn họ là bộ tộc bị lưu đày.
Phải chăng ý của Chân Tổ là bọn họ sau này có cơ hội quay về cố thổ?
Thực ra họ không có ấn tượng gì đối với cố thổ thần bí.
Nó chỉ được ghi chép mơ hồ trong điển tịch cổ xưa ở trong tộc.
Trừ cái đó ra, chỉ có thể nghe được chút ít chuyện từ miệng Chân Tổ.
Cố Trường Sinh cũng nghĩ đến điều này, trong lời nói của Hư Đế rõ ràng ẩn giấu rất nhiều tin tức.
Hư Đế rõ rãng biết rõ lai lịch của ấn ký trong lòng bàn tay của hắn.
Hắn cũng có rất nhiều lý giải về bên ngoài Thương Mang.
"Chắc hẳn trong lòng công tử đang có nghi hoặc, nhưng đừng gấp gáp, xin cho phép lão phu chậm rãi nói ra."
"Việc này liên quan đến nhiều thứ, đã siêu thoát hết thảy nhận thức của tu sĩ, là bí ẩn lớn nhất của thế giới này."
Cố Trường Sinh đang định mở miệng hỏi, lúc này Hư Đế lại lần nữa nhìn về phía hắn, vẻ mặt bình tĩnh nói.
Thân làm Chuẩn Tiên Đế trấn áp chư thiên, nhưng hắn không hề phách lối, ngược lại, thái độ rất khách khí với Cố Trường Sinh.
Nghe vậy, Cố Trường Sinh gật đầu, không gấp gáp.
Sau đó, hết thảy tộc nhân Thái Hư Thần Tộc cung kính rời đi, bên trong tổ điện chỉ còn lại hai người Hư Đế và Cố Trường Sinh.
"Mời!"
Hư Đế mỉm cười, vươn tay ra, một đoàn ánh sáng hiện lên trước mắt, hắn lấy ra trà cụ phong cách cổ xưa.
Không biết nguồn gốc của nước trà trong đó, có vẻ đã rất lâu, chín màu mông lung như mây lành, thiên vạn quy tắc trật tự đan vào nhau, như chiếu rọi vạn cổ luân hồi.
Bên kia xuất hiện bàn ghế đá.
Cố Trường Sinh cũng không khách khí, chậm rãi ngồi xuống.
"Lại nói tiếp việc này, nên ngược dòng đến nguồn gốc của tộc ta..."
"Nhưng có lẽ điều công tử muốn biết nhất là lai lịch của ấn ký kia đi? Không sai, nó chính là ấn ký của Đại Trụ Cung."
"Trước đây, tộc của ta bị Đại Trụ Cung trục xuất."
"Đại Trụ Cung? Đó là cái gì? Là đạo thống, thế lực, hay là cái gì khác?" Cố Trường Sinh không khỏi nhíu mày hỏi, nhìn lòng bàn tay mình, lúc này mơ hồ cảm giác ấn ký ở trong đó đang nóng lên.
Ấn ký thần bí kia dường như muốn lần nữa hiển hóa ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận