Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 593 - Bày yến tiệc mời khách, Thành Tiên Tinh trên cửu thiên

"Sơ Nguyệt cô nương, đã lâu không gặp."
Cố Trường Sinh hơi gật đầu, xem như chào hỏi Giang Sơ Nguyệt.
Bây giờ Giang Sơ Nguyệt có tu vi Vô Thượng Thiên Tôn cảnh, còn kém xa Chuẩn Đế cảnh.
Càng đừng nói tới thành đạo.
"Sơ Nguyệt gặp qua Trường Sinh Đại Đế..."
Giang Sơ Nguyệt nhìn Cố Trường Sinh, trên gương mặt tuyệt mỹ lộ ra ý phức tạp, không cách nào dùng thân phận người cùng tuổi để đối đãi, cũng không thể hành động tùy ý.
Trước đây nàng và Cố Trường Sinh cùng là nhân vật Hư Thần cảnh, cách đó không lâu còn từng hợp tác với nhau khi đang ở bên trong di tích cũ của Thiên Xà bộ tộc.
Nhưng trong nháy mắt Cố Trường Sinh đã thành Đại Đế.
Còn nàng thì vẫn ở Vô Thượng Thiên Tôn cảnh.
Trong này đã không thể dùng từ chênh lệch để hình dung được nữa.
Cố Trường Sinh tất nhiên biết ý tưởng trong lòng của Giang Sơ Nguyệt, nhưng không vạch trần.
Bây giờ hắn đã là Đế.
Cái từ cùng thế hệ này, đã cách hắn rất xa.
Đây cũng không phải là hắn cố ý gây nên, mà do cảnh giới tu vi đạt đến trình độ nhất định, khó có thể dùng tâm tư bình thường để đối đãi.
Phía sau Giang Sơ Nguyệt còn có một đoàn cao tầng Thái Hư Thần Tộc, ước chừng mười mấy người.
Trong đó, tu vi người yếu nhất cũng là Đại Đế cảnh.
Ngoài ra còn có mấy vị Chân Tiên tu vi tinh thâm, trên người mang theo ánh sáng tiên, trên tay áo thêu trời trăng sao, bày ra tu vi cường đại.
"Gặp qua Trường Sinh Đại Đế!"
Đám người kia cũng nhìn Cố Trường Sinh, hơi chắp tay hành lễ nói, quan sát kỹ hắn.
Bọn họ muốn biết vị nhân vật vô địch trong truyền thuyết này rốt cuộc là như thế nào.
Đến cùng có bao nhiêu chênh lệch với lời đồn.
Nhưng mà, chỉ riêng ánh mắt đầu tiên đã khiến cho bọn họ tâm sinh dao động, hơi không kềm được tim đập nhanh.
Tuy tuổi còn trẻ, nhưng không thể bỏ qua loại Đại Đạo Chi Vận này, giống như trung tâm thiên địa, toát ra Đế Uy huy hoàng, có thể khiến chúng sinh sùng bái.
Một số nhân vật đã sớm thành đạo càng cảm giác xương sọ đang kêu răng rắc, máu chảy ngược khắp người, có chút không chịu nổi uy thế như vậy.
Bọn họ không khỏi trong lòng thầm thở dài, nói:
"Không hổ là Hỗn Độn Thể thành đạo, thực lực như thế quả thực quá khủng bố, không thể tưởng tượng nổi."
"Ước chừng không có bao nhiêu đối thủ trong Chân Tiên cảnh."
Nghĩ tới đây, thái độ của đám người kia càng cung kính, trong lòng cũng yên tâm hơn.
Dù sao bọn họ còn có mắc phải chuyện nguyền rủa huyết mạch, lát nữa còn phải nhờ Cố Trường Sinh ra tay giúp đỡ.
Sau đó, Giang Thành giới thiệu nhiều cao tầng ở trước mắt với Cố Trường Sinh.
Ngoại trừ Lục Tổ, Ngũ Tổ cũng có tu vi Chân Tiên cảnh hậu kỳ giống hắn, mấy vị lão tổ Chân Tiên cảnh khác đều có tu vi trung kỳ.
Bởi vậy, Cố Trường Sinh cũng nhìn ra vài phần nội tình của Thái Hư Thần Tộc.
Tuy còn kém xa Cố gia, nhưng về phương diện số lượng Chân Tiên thì đã vượt xa rất nhiều thế lực Bất Hủ, thế gia Trường Sinh.
Chẳng qua số lượng tộc nhân quá khan hiếm.
"Đại Đế, mời đi bên này, một đường đến đây, xin để chúng ta đón gió tẩy trần cho người."
Giang Thành nói, sau đó ở bên trong một tòa cung điện hùng vĩ, Thái Hư Thần Tộc tổ chức yến tiệc đón gió cho Cố Trường Sinh.
Nhiều tiên trân linh tửu, kỳ qua dị quả được dâng lên. Thiếu nữ tuổi xuân xinh đẹp ở bên vừa múa vừa hát, tiên vụ lượn lờ, tiếng ca uyển chuyển, tựa như tiên cảnh.
Rất nhiều nam nữ trẻ tuổi đều ở ngoài điện, không có tư cách đi vào.
Trong đại điện, trừ đám nhân vật cổ xưa ra thì cũng chỉ có một tiểu bối là Giang Sơ Nguyệt.
Dù là phụ mẫu của nàng cũng không có tư cách vào đây.
Bởi vì nàng quen biết với Cố Trường Sinh nên được sắp xếp ngồi bên cạnh hắn, tựa như thị nữ, mời rượu rót rượu cho Cố Trường Sinh.
Đương nhiên loại đãi ngộ chỉ mình Cố Trường Sinh mới có, ngày thường sẽ không có sinh linh đi vào trong Thái Hư Chân Giới.
Thái Hư Thần Tộc có chuyện cần giúp, nếu không cũng sẽ không để thần nữ đi làm chuyện của thị nữ.
Trên yến tiệc, rất nhiều tộc lão Thái Hư Thần Tộc bàn tán về chuyện của nguyền rủa huyết mạch, than ngắn thở dài.
Bọn họ không rõ chuyện này đến cùng có mấy phần cơ hội thành công.
Ngay cả mấy vị thức tỉnh ở nơi sâu nhất tổ địa cũng không có bất kỳ biện pháp nào.
Hiện giờ chỉ có thể gửi gắm trên người Cố Trường Sinh.
Cố Trường Sinh nhấp một hớp trong ly rượu tiên, khẽ mỉm cười nói:
"Sơ Nguyệt cô nương cần gì phải câu nệ, xưa kia, khi nàng ở di tích cũ của Thiên Xà bộ tộc cũng đâu có như thế."
Nghe vậy, thân thể của Giang Sơ Nguyệt khẽ run lên, hơi rụt rè ngồi, nghiêm chỉnh, cẩn thận từng li từng tí.
Trên gương mặt tuyệt mỹ của nàng chỉ lộ ra nụ cười khổ, khẽ nói: "Cảnh giới hiện giờ của Đại Đế khiến Sơ Nguyệt chỉ có thể ngước nhìn, tất nhiên không thể tùy ý nói chuyện được nữa."
Cố Trường Sinh không tận lực thay đổi và sửa chữa cái gì, lắc đầu nói: "Cảnh do tâm sinh, Sơ Nguyệt cô nương nếu vẫn như vậy thì sẽ khiến Cố mỗ trước đây nhìn lầm."
Nghe nói như thế, Giang Sơ Nguyệt run lên, trong lòng như có bình cảnh gì đó bị phá vỡ.
Quả thực trước đó nàng rơi vào ma chướng.
Rơi vào mê võng.
"Đa tạ Đại Đế chỉ giáo."
Sau đó, Giang Sơ Nguyệt mặt lộ vẻ cảm kích, chắp tay nói cám ơn với Cố Trường Sinh.
Thân làm thiên kiêu bất thế, trấn áp cùng thế hệ, nàng đã mất đi nhuệ khí lúc ban đầu.
Khi đó, thấy Cố Trường Sinh vô cùng cường đại, nàng vẫn mang lòng tranh phong.
Nhưng bây giờ thì sao?
Rất nhiều tộc lão thấy cảnh tượng này, bỗng nhiên liếc nhìn nhau, tâm thần khẽ động, lộ ra nụ cười có chút kỳ lạ
"Nói không chừng đây cũng là một biện pháp?"
Đám lão cổ đổng đều không hẹn mà cùng nghĩ tới một điều.
Tiệc rượu kết thúc, mọi người tản ra.
Cũng thương nghị xong việc vào ngày mai ở trong tổ điện, Cố Trường Sinh sẽ ra tay trợ giúp bọn họ tháo bỏ nguyền rủa huyết mạch.
Đảo mắt đã đến nửa đêm, ánh trăng mông lung.
Cố Trường Sinh nghỉ ngơi trong cung điện, hắn đang tu luyện, ngồi xếp bằng, trong lỗ mũi phun ra nuốt vào từng tia Hỗn Độn quy tắc, đại đạo mênh mông dâng lên bên người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận