Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 771 - Chiến trường cấp bậc Tiên Đế, vị kia lấy thân hóa đạo

Một đóa hoa héo thì đóa hoa khác nữa, khi một đóa Luân Hồi Chi Hoa điêu tàn cũng có nghĩa là thiên đi tới cuối cùng, việc này cũng là Cố Trường Sinh chiếm được chân tướng lúc thành Tiên trên Cửu Thiên.
Chín lần Luân Hồi Chi Hoa héo úa hết, cũng có nghĩa là thế giới trước mắt không cách nào dựng dục ra sinh cơ mới nữa, vĩnh viễn quay về lạnh như băng cùng hắc ám.
“Bây giờ cho ta biết chín đóa Luân Hồi Chi Hoa này đều chỉ là ảo tưởng ra?”
Cố Trường Sinh nhớ đến một câu nói, tin thì có, không tin thì không có, nếu đúng thật thì chín đóa Luân Hồi Chi Hoa này rất có thể là mấu chốt.
Chúng sinh luôn luôn cho rằng thế gian này có chín đóa Luân Hồi Chi Hoa, cũng đại biểu cho chúng sinh một lần luân hồi, nếu luân hồi bị phá vỡ sẽ có vị như thế nào?
Nếu chúng sinh ban đầu tin tưởng có mười đóa Luân Hồi Chi Hoa chứ không phải chín thì sao?
Rất có thể hiện giờ thiên địa sẽ tiếp tục vận chuyển, trừ Tiên Vực được Cố Trường Sinh che chở ra, thế giới khác cũng có thể vận chuyển tiếp, mãi khi lần luân hồi thứ mười kết thúc.
"Nếu tin tưởng thì sẽ tồn tại, việc này huyền diệu khó giải thích... " Cố Trường Sinh rất mau rời khỏi hòn đảo nhỏ kia, tiếp tục lên đường. Sự tồn tại của Luân Hồi Chi Hoa khiến hắn càng vững tin suy đoán của chính mình.
Ánh sáng phía trước trở nên mơ hồ, như ẩn như hiện, có cái cây cao lớn vô cùng xa xưa xuất hiện, giống như xuyên qua một thế giới vĩnh hằng chưa biết.
Bên dưới cây này là một mảnh hư vô mênh mông, không thấy rõ, cũng không chạm vào được.
"Đây mới là con đường Thiên Ngoại Thiên, dùng Kiến Mộc trong thần thoại liên thông hết thảy... "
Cố Trường Sinh bước qua nơi này, đi trong đó!
Trong không gian xa xôi bên ngoài Thương Mang, nhiều xiềng xích đại đạo đan vào, hình thành nơi giống như cây cột chống trời.
Thiên Ngoại Thiên là một nơi thần bí mà mênh mông, tràn ngập ánh sáng kỳ dị mông lung, đủ loại hơi thở đại đạo đến từ thời đại khác nhau hội tụ ở đây.
Tiên Đế ở đây cũng có thể trông thấy màu sắc như mộng ảo, sẽ bị lạc, không thấy được trời tròn đất vuông, không thấy được đông tây nam bắc, vô pháp vô thiên vô trói buộc.
Nơi này quy tắc mơ hồ, vũ trụ không rõ, Càn Khôn không hiện, bóng sáng trên con đường kia rất mông lung, cũng rất mơ hồ, dường như có bóng người ngồi xếp bằng, cũng dường như bị trói buộc.
“Hơi thở của Tứ Gia, người để lại ấn ký tại chỗ này cho ta, xem ra Tứ Gia biết ta sẽ tới nơi này."
Cố Trường Sinh chú ý tới con đường phía trước bị sương mù màu xám bao phủ, lấp lóe tia sáng mông lung, nơi đó dường như có bóng người đang giao chiến, cũng giống như là có người đang quát hắn đi mau, không cần tới gần...
Cố Trường Sinh cho rằng những bóng người kia hẳn là các bậc tiền bối.
Tận cùng Càn Khôn, sâu tận bên trong Thiên Ngoại Thiên xuất hiện một con đường mơ hồ mà lại thâm thúy, xung quanh là sương mù xám giăng khắp lối, như sắp nhấn chìm chư thiên vạn vực, khiến người không tìm được bất cứ phương hướng, bất cứ địa giới, thậm chí không thấy được chút tung tích.
Nơi đây giống như vùng đất tuyệt vọng nhất, hắc ám nhất, như là nơi căn nguyên sinh ra, khởi nguồn của tất cả, bao gồm chư thiên vạn vực đều sinh ra từ đây, phình to ra, va chạm mạnh, sinh ra vật chất cùng với sinh mệnh.
Cố Trường Sinh đứng ở đây, cảm thụ được một loại hơi thở sự sống dâng trào mà khủng bố, từng lũ vật chất lóng lánh từ trong đó rơi xuống tràn ngập mà đến, ẩn chứa huyền diệu của vũ trụ thế giới.
Dù thân là Tiên Đế, hắn cũng rất khó theo nửa đường hiểu thấu cái gì, không thể thoáng chốc hiểu ra hiểu rõ tính chân thực của nó, cũng không thể nói ra lai lịch của nó, càng không thể ngược dòng đến tương lai.
“Nguồn gốc của vật chất nguyên sơ đúng là đến từ nơi này sao?" Cố Trường Sinh xuất hiện phía trước con đường ánh sáng mơ hồ này, trông thấy cảnh này trên đường có nhiều bóng người mơ hồ, giống như thời không khác nhau vượt qua mà đến, là tồn tại mạnh nhất trong thời kỳ khác nhau, có thể đi đến nơi này thì đều là tồn tại Tiên Đế.
Cố Trường Sinh cảm giác được Cố Tứ Gia từ chỗ này, thậm chí hơi thở của tồn tại cổ xưa thuộc Cố gia, rất có thể là huynh đệ của Cố Tứ Gia, tổ tiên Cố gia, người đi trước, các tiên hiền ở thời không khác.
Cuối cùng, Cố Trường Sinh cũng bước lên con đường này, hiện tại hắn đến nơi này, thật ra có thể xoay người lựa chọn về đến Tiên Vực, chỉ cần hắn trường tồn bất diệt, vạn cổ bất hủ, Tiên Vực tự nhiên có thể vĩnh thế đứng sừng sững không ngã.
Chẳng qua đã đến nơi này, rất nhanh liền có thể từ con đường kia của hắn tìm được đường thiên địa cuối cùng, hắn không cần do dự làm gì, triêu văn đạo tịch tử đã đủ. Huống chi đạo của hắn không phải tầm thường mà là đạo siêu thoát.
Oong!
Trên đỉnh đầu của Cố Trường Sinh, Hồng Mông Hắc Động đã trở thành Tiên Đế Khí phát ra ánh sáng đen mông lung, Đại Đạo Thần Liên thô to tựa như ánh sáng trật tự, mênh mông như từng dải biển sao, giống như ánh sáng chói lòa Thái Sơ thứ nhất thuở khai thiên tích địa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận