Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 69: Sở Yêu Nguyệt Tự Phế Tu Vi, Bất Hủ Đánh Cờ, Cổ Quốc Xích Ly Tập Kích Đêm

Sau đó, Cố Trường Sinh cũng bảo Sở Yêu Nguyệt đừng nóng vội.
Dù sao lĩnh ngộ công pháp cấp bậc giống Tạo Hóa Khí Vận Công, càng nóng vội, đoán chừng càng khó lĩnh ngộ.
“Ta cảm thấy nên tự phế tu vi bây giờ trước, có lẽ sẽ có giúp trợ nhất định.”
Sở Yêu Nguyệt cũng rất quả quyết, căn bản không hề do dự.
Một chưởng vỗ vào đan điền, linh hải lắc lư, sau đó chia năm xẻ bảy, hóa thành một mảnh hoang vu.
Từ tán linh khí.
Nàng ta trực tiếp xuất thủ phế bỏ tu vi của mình.
“Giống như con sói vậy.”
Cố Trường Sinh nhíu mày, sau đó lấy mấy viên đan dược khôi phục thương thế trong tu di giới ra.
Không nhịn được sinh ra mấy phần thương tiếc với Sở Yêu Nguyệt.
Tự phế tu vi, phế không chỉ là tu vi, còn là căn cơ nữa.
Thống khổ trong đó không cần nói nhiều.
Nữ tử này lại không do dự chút nào.
“Đa tạ công tử.”
Sở Yêu Nguyệt nhận đan dược ăn vào, lau vết máu ở khóe miệng đi.
Xưng hô đối với Cố Trường Sinh cũng thay đổi, trở nên thân cận hơn rất nhiều.
Tu vi tán đi, hiện nay nàng ta không khác gì một tên phế nhân.
Nếu không cách nào hiểu thấu Khí Vận Tạo Hóa Công, như vậy đời này cũng chỉ có thể như vậy.
Không thành công thì thành người thường.
“Không cần cảm ơn ta, đây là chuyện nên làm.”
Cố Trường Sinh lắc đầu nói, đây chỉ là bản thân hắn nhất thời hưng khởi.
Muốn thử một chút xem có thể hoàn thiện môn Khí Vận Tạo Hóa Công này trên người Sở yêu Nguyệt không.
Nhưng đối với nàng ta mà nói, đây lại là chuyện cả đời, căn bản không công bằng.
Nhưng trên đời này, lấy đâu ra nhiều công bằng như vậy.
“Công tử đã cứu ta, cứu tỷ con dân của hoàng triều Cảnh Dương, cho dù mục đích ngài ban bộ công pháp kia cho Yêu Nguyệt là gì. Chỉ cần là chuyện của công tử, đối với ta mà nói, phải dùng cả tính mệnh cũng muốn hoàn thành.”
Sở Yêu Nguyệt thấp giọng nói.
Nàng ta không ngốc, tự nhiên biết Cố Trường Sinh có mục đích của hắn, nhưng nàng ta vẫn nguyện ý tín nhiệm hắn vô điều kiện.
Cố Trường Sinh không ngờ đột nhiên nàng ta lại nói những lời này, có chút ngây ngẩn cả người.
Lập tức sờ đầu nàng ta, cười nói, “Thật là ngốc.”
Giống như vuốt ve con chó con mèo nhỏ vậy.
Sở Yêu Nguyệt cũng ngây ngẩn cả người, cảm nhận ấm áp và an bình rất lâu chưa có trên đỉnh đầu truyền đến.
Từ khi phụ hoàng chiến tử, đã bao lâu rồi nàng ta không có cảm giác bình an này?
Nàng ta cũng không nhớ rõ ràng.
Nàng ta chỉ là nữ nhân, tại sao phải gánh vác trách nhiệm của nam tử chứ?
Tại sao phải gánh vách nặng như vậy?
Lúc nàng ta mỏi mệt tuyệt vọng, lại xuất hiện cánh tay ấm áp có thể dựa vào.
Trước mắt dần mơ hồ.
Lúc Sở Yêu Nguyệt lấy lại tinh thần, thân ảnh của Cố Trường Sinh đã biến mất không thấy.
“Công tử, sau này ta nhất định sẽ đứng bên cạnh ngài, nhất định sẽ.”
“Cho dù ngài xem ta là con chó con mèo lúc nào cũng có thể vứt bỏ, ta cũng sẽ yên lặng đứng sau lưng ngài.”
Sở Yêu Nguyệt lại nắm chặt tay, trong lòng âm thầm thề.
...
Từ khi tin tức Trường Sinh Cố gia giáng lâm tại hoàng triều Cảnh Dương truyền ra.
Các phương đến đây tìm hiểu, các thế lực muốn một chén canh sau khi Cảnh Dương diệt quốc cũng giật mình.
Vội vàng rút tất cả tai mắt tại hoàng triều Cảnh Dương về, sợ Trường Sinh Cố gia hiểu lầm cái gì.
Đối với cổ quốc Xích Ly phản loạn, càng mỉa mai chế giễu.
“Ngốc chưa, không ngờ chuyện của Cảnh Dương lại kinh động đến Trường Sinh Cố gia, còn phái người tới nhanh như vậy nữa.”
“Một vị Cổ Thần cấp bậc Bán Thánh, cứ như vậy bị trấn áp, không hổ là Trường Sinh thế gia.”
“Ta hoài nghi lúc này hoàng đế cổ quốc Xích Ly đã sợ choáng váng, nhưng lá gan của bọn họ thật to, tộc Cổ Thần hơi khuyến khích, đã có dũng khí phản bội Trường Sinh thế gia rồi.”
“Chậc chậc chậc, gan lớn, thật sự là gan lớn.”
“Nghe nói lần này giáng lâm hoàng triều Cảnh Dương, chính là vị Thần Tử thần bí của Trường Sinh Cố gia kia. Chẳng mấy chốc sẽ giải quyết xong vở kịch này thôi.”
“Nhưng nghe nói cửu công chúa của hoàng triều Cảnh Dương có chút quan hệ với vị kia...”
“Ai, tại sao lão phu không có nữ nhi có vận khí tốt như vậy chứ, ở dưới cửu tuyền, đoán chừng Cảnh Hoàng cũng sẽ vụng trộm vui vẻ đi.” Có một lão tổ thở dài.
Tất cả thế lực cũng đang đàm luận chuyện này.
Mặc dù bọn họ truyền thừa không lâu đời như hoàng triều Cảnh Dương, nhưng cũng có mấy vạn năm lịch sử.
Nhưng khiến rất nhiều người bất ngờ chính là, mấy ngày sau đó, cổ quốc Xích Ly chẳng những không biểu hiện ra một tia lùi bước.
Ngược lại còn điều động càng nhiều sĩ binh, không ngừng chạy tới biên cảnh Cảnh Dương.
Trên chiến trường, xuất hiện một số vị Cổ Thần có khí tức cường đại.
Bọn họ sừng sững như núi, trên mi tâm mỗi người đều có một ngôi sao trời xoay chuyển.
Hư Thần Cảnh!
Ý đồ không rõ!
“Điên rồi sao?”
“Chẳng lẽ Xích Ly chuẩn bị vò mẻ không sợ rơi?”
“Cũng không đúng, bọn họ sẽ không ngốc như vậy, chẳng lẽ phía sau bọn họ còn có thế lực cường đại nào đó chèo chống, không sợ Trường Sinh thế gia!”
“Tê! Xem ra thời gian này thật sự sẽ có chuyện xảy ra! Tuyệt đối đừng để cuốn vào trong đó...”
Rất nhanh, đủ loại suy đoán lần nữa truyền ra.
Bên trong hoàng đô Xích Ly, Xích Viêm cung kính nói, “Thiếu chủ, giống như ngài suy đoán, Cố gia quá tự tin cuồng vọng, lần này chỉ phái ra thế hệ trẻ tuổi, thậm chí ngoại trừ vị Thánh Nhân kia ra, đã không nhìn thấy cường giả xuất hiện nữa.”
“Chỉ cần không chạm đến ranh giới cuối cùng, Hư Thần Cảnh Cổ Thần đã khiến bọn chúng phải đau đầu rồi.”
Cổ Tháp Mộc gật đầu, lộ ra nụ cười tự tin nói: “Dám xem thường tộc Cổ Thần ta, coi đây là một trận lịch luyện, bọn họ tuyệt đối sẽ hối hận. Đám thiên kiêu của hai thế lực hoàng tộc Thái Cổ kia, rất nhanh sẽ đến đây.”
“Truyền mệnh lệnh của ta, binh sĩ trên đường, chỉ cần gặp được bách tính của hoàng triều Cảnh Dương, một chữ, giết!”
“Vâng, thiếu chủ.”
...
Biên cương phía nam của hoàng triều Cảnh Dương, tiếp giáp cổ quốc Xích Ly.
Lúc trước, đây chính là khu vực giao chiến kịch liệt nhất của hai quân.
Bình thường Hoàng triều Cảnh Dương sẽ sắc phong một vài vương hầu tọa trấn tại đây.
Cương vực trên ngàn dặm, nhân khẩu một trăm vạn.
Thời gian trước Xích Ly rút quân, nơi này khôi phục yên tĩnh khó được.
Mà hôm nay, theo màn đêm buông xuống.
Mấy chục vạn binh sĩ Xích Ly đột nhiên tràn từ trong rừng ra, trong đó dẫn đầu rõ ràng là vị Cổ Thần nhất tinh!
Khí tức ngập trời, tiếng giết điếc tai.
Tới gần tuyến đầu chính là một tòa thành nhỏ, tu sĩ không nhiều, nhân khẩu cũng chỉ có mấy vạn.
Lúc này còn có chút choáng váng chấn kinh, sau đó bắt đầu toàn lực ngăn cản, căn bản không ngờ Xích Ly đánh lén.
“Chẳng lẽ đây là một trận tập kích đã mưu đồ từ lâu?”
“Không phải bọn họ đã lui binh sao?” Rất nhiều tu sĩ tức giận.
Phần lớn binh sĩ của cổ quốc Xích Ly là tộc Hỏa Linh.
Bọn họ có ngoại hình giống như con người.
Nhưng có thiên phú rất mạnh về hỏa đạo thần thông.
Lúc đưa tay đã hiện lên các loại hỏa diễm, khiến ven đường hóa thành một mảnh lửa lớn.
Rất nhiều phàm nhân yếu đuối, trực tiếp hóa thành một mảnh tro tàn.
Thống khổ gào thét.
Căn bản không có bất cứ năng lực kháng cự nào.
Trước đó giao chiến, bọn họ còn tận lực phòng ngừa đả thương tới phàm nhân.
Lần này bọn họ không thèm để ý.
Gặp kẻ nào giết kẻ đó, người già phụ nữ trẻ em, cũng không lưu tình!
“Liều mạng với bọn chúng!”
“A... Không!”
“Người Xích Ly đáng chết!”
Giờ phút này đôi mắt của tất cả mọi người đỏ lên, hoảng sợ, phẫn nộ.
Thành chủ từ trong bay ra, muốn ngăn cản.
Nhưng đã bị một tên Cổ Thần vỗ một chưởng qua, trực tiếp hóa thành một đoàn huyết vụ trên không trung, hình thần câu diệt.
Không có một chút chống cự.
“Chỉ là Tịch Địa cảnh, sâu kiến mà thôi.”
Vị Cổ Thần này khinh thường nói.
Sau đó, bụi bặm ngập trời, bọn chúng càng xâm nhập vào trong.
Nơi đó có càng nhiều thành trì Cảnh Dương.
Phía sau, âm thanh phốc phốc vang lên bên tai không dứt.
Đó là tiếng lưỡi dao sắc mắt chém lên huyết nhục.
Đầu bay đi, máu chảy thành sông.
Đây là một trận thảm kịch nhân gian, một tòa thành trì nhanh chóng bị bao phủ trong biển lửa.
Toàn thành đều chết, không ai sống sót.
Rất nhanh, tin tức Xích Ly xâm lấn nơi này đã truyền ra.
Không ít thế lực trực tiếp hít vào một ngụm khí lạnh.
Tông chủ Hắc Viêm tông trực tiếp từ trên ghế nhảy dựng lên, mặt mũi tràn đầy không dám tin, “Tê! Dám động thủ trước mặt Trường Sinh Cố gia, đúng là điên rồi!”
“Đây không đơn giản là điên rồi, đây là khiêu khích Trường Sinh Cố gia!”
“Vô số năm qua, thế lực có can đảm khiêu khích Trường Sinh thế gia đã hóa thành bụi bặm. E rằng cổ quốc Xích Ly cũng sẽ nối gót những thế lực này, thật là điên cuồng.”
“Cũng chưa chắc, bọn họ cũng không ngốc, rất có thể đây chỉ là một tín hiệu, có thế lực bất hủ nào đó sẽ ra tay với Trường Sinh thế gia.” Trong mắt Hoàng Chủ hoàng triều Cổ Nguyệt lấp lóe tinh mang, lập tức nghĩ đến rất nhiều.
Nhưng kết quả nào, đều khiến tim bọn họ đập nhanh.
Thế lực bất hủ đánh cờ, bọn họ không thể với đến, tuyệt đối là thịt nát xương tan, hình thần câu diệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận