Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 582 - Siêu thoát cảnh giới, năm bước thôi diễn, con đường tương lai

Trong vũ trụ xuất hiện đường Đế màu vàng rực rỡ, hoa văn huyền diệu đan xen hiện ra dưới chân Cố Trường Sinh.
Hắn áo trắng bay bay, hóa thành thần quang rời khỏi nơi đây.
Trong hư không còn sót lại hơi thở quái dị của đám sinh linh lúc nãy.
Hắn muốn tiện thể đi tra xét một phen.
Có lẽ đúng như Kỳ Lân nhắc nhở, là bàn tay đen núp phía sau ấn ký Thiên Đạo?
Sau khi Cố Trường Sinh rời đi.
Nơi đây mới có từng đợt thần quang đáp xuống, không gian chấn động, mơ hồ hiển hóa các bóng người.
“Hơi thở thiên kiếp sót lại mà khủng bố đến loại tình trạng này, e rằng trong ức vạn niên nơi này sẽ không tồn tại bất cứ quy tắc... "
"Đây cũng không phải là Hỗn Độn Thể thành đạo đơn giản, Thần Tử Cố gia tu đạo đã siêu thoát hết thảy."
Có người thở dài, là một nhân vật cấp bậc Giáo Tổ của đạo thống Bất Hủ, vô cùng cổ xưa, có thể ngược dòng đến nghìn vạn kỷ nguyên trước kia.
Ánh sáng thành đạo còn sót lại tại chỗ vẫn chiếu rọi Tinh Không, khiến sinh linh các giới tim đập nhanh, sững sờ thật lâu.
Đây là đạo uy khủng bố cường đại đến mức áp chế mọi thứ.
Oong!
Trong đại vũ trụ, Cố Trường Sinh cất bước mà đi, một bước đạp xuống, quy tắc cùng ngân, đại đạo rung lên, muôn vàn Tinh Vực biến mất ở sau lưng, trong chớp mắt không thấy.
Hiện giờ đạo hạnh của Cố Trường Sinh đã không cách nào dùng Đế cảnh bình thường để miêu tả.
Đó là sự hùng hồn và huyền diệu siêu thoát cảnh giới trói buộc.
Việc này liên quan đến phương thức thành đạo của hắn, khác hẳn phân chia của Tiên Vực từ xưa đến nay.
Đây cũng là con đường của chính hắn.
Đối với Cố Trường Sinh, đây mới chỉ là bước đầu tiên mà hắn bước ra.
Cũng là tự mình thành đạo, chính mình là đạo, thành tựu Đế cảnh.
Bước tiếp theo mới là nhân quả không dính vào người, nhảy ra ngoài thời gian không gian, thành tựu Tiên cảnh.
Bước thứ ba, Tiên Vương cảnh, chấp chưởng ba nghìn đại đạo, một niệm Bất Hủ, một niệm tan biến muôn vàn vũ trụ.
Bước thứ tư, Chuẩn Tiên Đế cảnh, siêu thoát đạo của mình, quá khứ, hiện tại, tương lai, vạn cổ duy nhất, tiêu dao tự tại vĩnh hằng.
Bước thứ năm, Tiên Đế cảnh, một tay tan biến chư thiên, vĩnh hằng hoàn vũ, động ý niệm chém Chuẩn Tiên Đế.
Đây xem như con đường tương lai mà hắn thôi diễn trong Thành Đạo Kiếp.
Còn trên Tiên Đế thì trong lòng Cố Trường Sinh đã mơ hồ có hình thức ban đầu.
Tất cả điều này nói đến thì cũng nhờ có Đệ Nhất Pháp.
Nếu không có pháp này, Cố Trường Sinh khó mà tìm được con đường lấy vạn pháp làm lò nấu, rèn tạo đạo của mình.
Cho nên hiện tại hắn tuy rằng vừa vào Đế cảnh nhưng đã tự mình thành đạo, khác hẳn với Đại Đế Tiên Vực chấp chưởng ấn ký Thiên Đạo ngày xưa.
Không khoa trương khi nói Cố Trường Sinh cảm giác hắn hiện giờ sử dụng toàn bộ thực lực có thể đấu với Chân Tiên cảnh đỉnh cao của Tiên Vực, cũng là Chuẩn Tiên Vương.
Nếu Hồng Mông Ấn chân chính thức tỉnh thì có thể đè chết Tiên Vương.
Dù sao hắn một đường chinh chiến mà đến, về thân thể, nguyên thần, mỗi một cảnh giới, mỗi một bảo thuật thần thông đều đến độ cao vạn cổ chưa từng có ai làm được.
Không ai có thể nhìn theo bóng lưng của hắn.
Hiện giờ đột phá Đế cảnh xem như biểu hiện của tích lũy chờ ngày bùng nổ.
Bùm!
Cố Trường Sinh sải bước đi xa trong Tinh Không.
Một bước một ấn ký, Đế uy hiếp trời sao.
Ngôi sao rung bần bật suýt rơi xuống.
Đây mới chỉ là uy thế tự nhiên bộc lộ của thân thể Đế.
Dọc đường đi, nhiều sinh linh cùng tu sĩ trông thấy đều vô cùng sùng kính hô to:
“Bái kiến Trường Sinh Đại Đế!”
“Bái kiến Trường Sinh Đại Đế!”
Một vị Đế mới, thậm chí rất có thể là vị Đế cuối cùng.
Đời sau Tiên Vực nếu như không sinh ra tồn tại mạnh hơn thì sẽ không ai có thể thành Đế.
Đây là cục diện khiến vô số tu sĩ chấn động mà cay đắng.
Nhưng nhìn từ khía cạnh khác cũng chứng minh Cố Trường Sinh cường đại.
Ba nghìn Đạo Vực cùng tôn.
Sau khi vượt qua vô vàn Tinh Vực, Cố Trường Sinh tìm theo hơi thở, tìm đến một tinh cầu hoang vu.
Thần niệm bàng bạc mênh mông quét qua, Cố Trường Sinh phát hiện bên trong bày đại trận khủng bố.
Sát khí ngập trời, nồng mùi máu tanh, có thể dễ dàng đè chết tồn tại dưới Đế cảnh.
Nhưng hiện giờ bên trong toàn là thi hài, không có bất cứ người sống.
Đây là một chỗ ổ.
Rõ ràng liên quan đến nhóm người đánh lén hắn, Cố Trường Sinh lần tìm theo loại hơi thở này.
Nhưng nay xem ra hắn đã đến chậm.
“Có vẻ như đoán được ta sẽ tìm đến nên tự đốt chết.”
Cố Trường Sinh quét thần niệm, nguyên tinh cầu nổ tung, giống như bị sức mạnh ức vạn quân đánh rơi, hóa thành bột mịn.
Đại trận trong đó chớp mắt tan biến thành mây khói, không có chút tác dụng chống cự.
Nơi này bị hắn hủy đi, hóa thành hạt bụi.
Nhưng làm như vậy cũng tương đương với đứt manh mối.
Cố Trường Sinh lắc đầu, trong lòng cũng không tiếc nuối, nằm trong dự đoán của hắn.
Hắn không biết bàn tay đen sau màn núp ở chỗ nào.
Có thể sắp xếp con rối tử sĩ Chân Tiên cảnh, thậm chí ảnh hưởng ấn ký Thiên Đạo thì thực lực tuyệt đối không yếu.
“Tưong lai mà Kỳ Lân trông thấy phỏng chừng cũng không xa... " Cố Trường Sinh dừng chân một lúc rồi hóa thành luồng sáng rời khỏi đây.
Nguyên Thủy Chi Lộ đang nhấc lên sóng triều kinh thiên.
Thành Đạo Kiếp kết thúc, đạo mới sinh ra hiển hóa trong Tinh Không, rõ ràng mà khắc sâu, phong cách cổ xưa mà tự nhiên, huyền diệu khó lường, ánh sáng rực rỡ vạn trượng.
Trong đạo mới sinh bắt đầu giáng xuống nhiều hơi thở huyền diệu, hà thụy hiển hóa, trật tự quy tắc mờ mịt, giống như có thể cho tu sĩ ngộ đạo.
Đế uy mênh mông đó tựa như Hỗn Độn đại đạo cô đọng mà thành, cực kỳ rực rỡ, khiến chúng sinh sùng bái.
Vô số thiên kiêu cùng tu sĩ đều dừng chân ở các nơi, ngước đầu nhìn hướng khung trời, nét mặt vô cùng phức tạp.
Hâm mộ, cay đắng, đố kị, khâm phục, không cam lòng... đan vào nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận