Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 560 - Vũ trụ bên trong, hư vô sinh thế giới, đại đạo vô tình

"Vị tiền bối này thực lực quá khủng bố, vừa rồi thậm chí dẫn động sông thời gian xuất hiện.”
"Không chừng là tồn tại cổ xưa sắp tu ra Tiên Vương Đạo Quả, nhớ đừng bao giờ đắc tội.”
“Tuyệt quá, sắp bùng nổ đại chiến Tiên Vực, bên chúng ta xuất hiện chí cường giả, phần thắng lại thêm rất nhiều."
Cố Trường Sinh có thể nhập định thật lâu, bị thế giới chi quang chói lòa bao trùm, khiến bọn họ giật mình, cũng rất hâm mộ.
Điều này chẳng những cần có thiên phú khủng bố, còn phải có thực lực cường đại.
Nhiều Chân Tiên cường đại sống sót trong năm tháng cực kỳ xa xăm còn bị đánh bay thật xa, không cách nào tới gần.
Mọi người đều cho rằng Cố Trường Sinh là một cường giả siêu cổ xưa khủng bố.
Cách Tiên Vương cảnh không xa.
Đa số người tránh đi thật xa, không có tư cách tiến lên phía trước đến gần.
Chỉ có mấy vị Chân Tiên tu vi tinh thâm nhất là tiến lên, chắp tay hỏi:
“Đạo hữu có thu hoạch gì không?”
Thái độ của bọn họ rất là khách khí.
Cố Trường Sinh nhướng mày, nét mặt rất là hờ hững đáp:
“Tạm được.”
Cố Trường Sinh không có chút thiện cảm nào với sinh linh Dị Vực.
Lần này nếu không phải có mục đích khác thì hắn không thể nào ở chung một yến hội với đám sinh linh này, thậm chí là trò chuyện.
Cho nên tự nhiên sẽ không có thái độ tốt.
Đám sinh linh ở đây đều không ngoài ý muốn, cũng không phật lòng, dù sao rất nhiều lão cổ đổng tính khí kỳ lạ.
Nói chuyện không hợp liền giết người.
Thái độ của Cố Trường Sinh mới là bình thường nhất trong mắt bọn họ.
Thân là cường giả, không thể nào thân thiện hiền hòa với người có tu vi yếu hơn mình được.
Đặc biệt Cố Trường Sinh toàn thân bị sương mù dày đặc bao phủ, ánh mắt hờ hững tang thương.
Hơi thở xa xưa lâu dài đó dường như từng đến gần sông thời gian, khiến bọn họ kinh hồn táng đảm.
Sau đó, đám sinh linh cổ xưa này nói chuyện với Cố Trường Sinh, hỏi bóng hỏi gió dòng họ gia tộc của hắn.
Cố Trường Sinh mặc kệ bọn họ, tiếp tục đi dạo trong thế giới này.
Hắn biết được tin tức khác.
U Long Vương hiện giờ cũng không ở chỗ này.
Trừ gốc tiên thụ này ra, nơi khác bốc lên tiên vụ không thiếu vật thần dị, là bảo bối cất chứa của U Long Vương.
Nhiều sinh linh theo sau, rất tò mò về Cố Trường Sinh, nhưng không dám đến gần quá mức.
Cố Trường Sinh đi dạo trong thế giới của U Long Vương.
Trừ một số nơi cấm không được đi ra, nhiều nơi hắn đều xem một lần.
Đám sinh linh đi theo sau lưng đều bị Cố Trường Sinh hừ lạnh ép lùi về, không tiếp tục đi theo.
Nhiều người hiểu rằng vị ‘tiền bối’ lai lịch cổ xưa thần bí này tính cách lạnh lùng cô độc, không thích người đến gần.
Vì thế, xung quanh Cố Trường Sinh yên lặng rất nhiều.
Không ai hoài nghi tu vi và lai lịch của Cố Trường Sinh.
Trừ hơi thở ra, Tiên Vực và Dị Vực lưu truyền thần thông bảo thuật không quá giống nhau.
Một khi giao thủ, rất nhiều người sẽ lập tức phát hiện lạ thường.
Cố Trường Sinh cũng rất to gan, ung dung đi dạo trong đám đông sinh linh Dị Vực, quan sát cường giả của bọn họ để lại di khắc, chân kinh cùng cảm ngộ.
Trong quá trình này, Cố Trường Sinh cũng phát hiện cách tu hành của Tiên Vực và Dị Vực khác nhau, đạo hạnh của hắn tăng lên.
Điều này khiến Cố Trường Sinh trong người thôi diễn có cảm giác nhìn sơ hiểu ngay, suy một ra ba.
Cố Trường Sinh thậm chí cảm giác chính mình về đến Sơn Hải thành là có thể dùng thủ đoạn của mình đột phá Đế cảnh.
U Long Vương là tồn tại từng giao thủ với Chân Long, là một vị Tiên Vương thành danh lâu năm, có nhiều bảo thuật và báu vật, phong trấn chiến lợi phẩm của mình ở các nơi.
Cố Trường Sinh chợt thấy nhiều binh khí đến từ Tiên Vực, thần tính hao hết, dùng phù văn đại đạo phong trấn, chỉ có rất ít thị vệ canh gác.
Cố Trường Sinh dù có lòng muốn mang những binh khí này về Tiên Vực, nhưng cũng suy xét hậu quả làm như vậy.
Rất có thể sẽ bại lộ thân phận của bản thân.
Đạo tràng Tiên Vương rất lớn, trong một chốc không đi dạo hết, Cố Trường Sinh trở về chỗ cũ.
Trước phủ đệ đã có người chờ đón.
"Tiệc cưới sắp bắt đầu, mời đạo hữu?”
Một lão nhân áo vàng cảnh giới cao thâm, trán mọc con mắt thứ ba vươn tay, mỉm cười mời Cố Trường Sinh.
Lúc trước Cố Trường Sinh dẫn phát thế giới chi quang buông xuống, dẫn đến nơi đây một trận náo động.
Rất nhiều sinh linh đều thầm giật mình, suy đoán hắn là một vị cường giả cổ xưa khủng bố, cách Tiên Vương cảnh cũng không xa.
Cho nên đặc biệt phái người đến chờ.
Cố Trường Sinh gật đầu, nét mặt rất hờ hững.
Lão nhân áo vàng đưa Cố Trường Sinh đến phía trước nhất yến hội, xung quanh đều là người đại biểu của Vương Tộc cường đại, hai vị sinh linh thuộc Đế Tộc khá hiếm thấy.
Hai vị sinh linh Đế Tộc mọc vảy rồng, lông phượng, khuôn mặt thoạt trông rất trẻ, tu vi là Đại Đế cảnh, nhưng nhiều Cổ Tổ Chân Tiên cảnh có mặt đều không dám coi thường bọn họ.
Một mặt là vì chế độ đẳng cấp nghiêm ngặt của Dị Vực.
Thứ hai là vì hai sinh linh Đế Tộc này rất cường đại, nắm giữ thiên phú bảo thuật khủng bố.
Đế Tộc Chi Chủ tuyên cổ trường tồn, vĩnh viễn lưu truyền, nhìn xuống Dị Vực vô số kỷ nguyên.
Yếu nhất cũng là Chuẩn Tiên Đế.
“Chào đạo huynh."
"Đạo huynh tới nơi này ngồi đi.”
Nhiều tồn tại Chân Tiên cảnh khách khí nhường chỗ ngồi cho Cố Trường Sinh, muốn kết bạn với hắn.
Hồng Thác Lôi là nhân vật chính của tiệc cưới cũng hơi vái chào Cố Trường Sinh:
"Tiền bối."
Cố Trường Sinh gật đầu, không ngờ sẽ ngồi chung với hai huynh muội Hồng Thác Lang, mặt mày thì vẫn hờ hững.
Hắn không muốn dây dưa nhiều với đám sinh linh này.
Thái Thượng Tiểu Đạo Quân hiện giờ thân là phó tòng của Hồng Thác Lang, không có tư cách ngồi xuống, đứng hầu một bên, trên khuôn mặt có phù văn màu xanh trải rộng.
Thái Thượng Tiểu Đạo Quân đang nói chuyện với đám sinh linh trẻ Dị Vực, trong lời nói dường như sớm xem mình là sinh linh Dị Vực.
Cố Trường Sinh nhìn tất cả điều này, ánh mắt rất sâu thẳm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận