Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 707 - Chuẩn Tiên Đế Khí, Đạo Chung Hắc Ám Hủy Diệt, kẻ đặt chân diệt toàn tộc (2)

"Một người nhìn xuống Dị Vực, chém giết một vị tồn tại vô thượng của Dị Vực, phải công nhận ở thời đại hiện giờ, dù trong lịch sử xa xưa, ai có thể làm đến bước này?"
Rất nhiều tồn tại cổ xưa đều từ các tiểu thế giới thức tỉnh, đi tới ngoài rìa các mảnh vũ trụ ở Tiên Vực, giọng điệu run rẩy.
Trái lại, bên Tiên Vực hiện giờ khắp chốn sôi trào.
Hết thảy tu sĩ nhiệt huyết dâng trào, vẻ mặt kích động, phấn chấn trước nay chưa từng có.
Một vị Chuẩn Tiên Đế Dị Vực bị đánh chết, biển máu chiếu rọi sông thời gian, ngay lúc đó dị tượng khủng bố hiện ra chư thiên vạn vực, kinh động mọi người.
Loại chuyện như vậy, dù là vạn cổ cũng chưa từng xuất hiện.
Nhưng bây giờ lại xảy ra, khiến bọn họ phấn chấn, trong lòng kích động vạn phần.
Đường đi tới Cửu Thiên đã bị phong tỏa lại, Tiên Vực hiện giờ không còn trọn vẹn, ngay cả cao thủ tuyệt thế bước vào Chí Tôn cảnh cũng chỉ lác đác mấy người.
Hiện nay lại đột nhiên xuất hiện một vị tồn tại vô thượng, vượt xa Tiên Vương, tất cả mọi người cảm thấy vô cùng kích động và phấn chấn.
Nhất là vị tồn tại vô thượng này thật sự quá cường đại, bá khí tính sổ với Dị Vực, giết vào, thậm chí đánh chết một vị Đế Tộc Chi Tổ.
Khí phách như thế, lừng lẫy xưa và nay.
Thử hỏi vạn cổ đến giờ, người nào có thể làm được điều này?
"Vì sao ta cảm giác vị tồn tại vô thượng này có chút tương tự với hình ảnh được khắc đá tám mươi vạn năm?" Cũng có người nghi hoặc, nhìn chằm chằm bóng dáng áo trắng mông lung mà vô thượng kia.
Hắn biết một đoạn lịch sử cổ kia, cho nên đang hoài nghi, cảm giác vị tồn tại vô thượng này rất giống với một vị cổ nhân đã biến mất.
Nhưng... vị nhân vật kia không thể nào còn tồn tại trên đời này.
"Gia gia, Cố tiền bối cường đại quá..."
Bên ngoài phế tích Sơn Hải thành, trong một tòa thành trì đã bắt đầu thành hình, một thiếu nữ trẻ tuổi kéo gia gia thọt chân một mắt của mình, ngẩng đầu nói với vẻ mặt sùng kính.
"Đúng vậy, năm đó Cố tiền bối chính là tồn tại vô địch cái thế! Đáng tiếc tổ tiên bọn họ đã không thể thấy được cảnh tượng này..." Lão giả cũng vô cùng sùng kính nói, nhưng sau đó thở dài một tiếng.
Ầm!
Lúc này, cảm giác được hơi thở dâng trào của Cố Trường Sinh.
Sâu trong Dị Vực, khói đen cuồn cuộn.
Tia sáng mãnh liệt chiếu khắp bầu trời, hắc ám mà rực rỡ, rọi sáng vạn cổ, cắt sông thời gian, uy lực Chuẩn Tiên Đế hiện lên.
"Đạo hữu vẫn chưa hài lòng sao?"
Một âm thanh trầm thấp vang lên, rung động Càn Khôn.
Tiếp theo, một vị sinh linh cái thế bị sương mù đen bao phủ đi ra, đứng sừng sững trên một chiếc chiến xa cổ xưa.
Thần uy trên người hắn cực kỳ sáng lạn, phát ra ánh sáng chảy xuôi, áp chế thiên địa tứ cực.
Đây tuyệt đối là một vị Chuẩn Tiên Đế, nhưng hắn rất kiêng kỵ thủ đoạn của Cố Trường Sinh, không muốn giao thủ với hắn.
Bây giờ phần lớn Chuẩn Tiên Đế Dị Vực đã đi tới Giới Hải, có chuyện lớn sắp phát sinh.
Hắn không nắm chắc có thể chiến thắng người trước mắt này.
Vết xe đổ từ Di Đế càng làm cho hắn kiêng kỵ.
Tồn tại đến cấp bậc hiện giờ, mặc dù sẽ không thừa nhận mình không bằng người khác, nhưng nếu trước khi không có nắm chắc tuyệt đối thì sẽ không dễ dàng ra tay.
Nhất là hắn biết rõ thực lực của Chuẩn Tiên Đế hắc ám yếu hơn một bậc so với tu sĩ từ bản thân tu ra ánh sáng Chuẩn Tiên Đế.
Dù sao thế gian này không có đường tắt để đi.
Nếu muốn đi, phải tiếp nhận tệ đoan này.
"Toàn bộ sinh linh Dị Vực, từ hôm nay trở đi, cút ra khỏi Tiên Vực."
"Nếu dám đặt chân đến nữa, diệt... toàn tộc."
Cố Trường Sinh mở miệng nói, con ngươi thờ ơ mà thâm thúy, đứng sừng sững bên ngoài cửa lớn Dị Vực, hơi thở trấn áp vòm trời, bộ dáng như thể nói chuyện không hợp sẽ lại giết đi vào.
"Người vi phạm, diệt... toàn tộc."
Hỗn Độn Khí cuộn trào mãnh liệt bên người Cố Trường Sinh, ánh mắt thờ ơ mà thâm thúy, một người đứng sừng sững ở nơi đó, tựa như thần linh trước khi khai thiên tích địa.
Âm thanh cuồn cuộn chư thiên, truyền khắp hết thảy vũ trụ Dị Vực, khiến rất nhiều sinh linh sắc mặt kịch biến, cả người lạnh lẽo.
Dù có một vị Đế Tộc Chi Tổ đang ở trước mặt, hắn cũng vẫn bá khí như thường, kêu sinh linh Dị Vực từ nay cuốn gói khỏi Tiên Vực.
"Đạo hữu, chẳng lẽ ngươi cảm thấy một người liền có thể đánh với tất cả người của giới ta sao?"
Chuẩn Tiên Đế Dị Vực đứng sừng sững trên chiến xa cổ, sắc mặt rất khó coi, bị quát nói ngay trước toàn bộ sinh linh như vậy khiến hắn rất mất mặt.
Đương nhiên, Dị Vực công phá Tiên Vực, đã được đến món đồ mong muốn.
Lúc này, khiến toàn bộ sinh linh Dị Vực rút lui khỏi Tiên Vực cũng không phải không thể.
Nhưng cứ đồng ý như vậy thì thật sự có chút mất mặt.
Thân làm Đế giả, sợ hãi người khác như thế thì chỉ làm chúng sinh thiên hạ cười chê.
"Không biến, vậy thì chiến."
Cố Trường Sinh đáp lại rất đơn giản, hắn cũng đã nhìn ra bây giờ Dị Vực có chuyện, chính mình lần nữa tới cửa khấu quan, kết quả chỉ có một vị Chuẩn Tiên Đế hiện thân.
Những người còn lại có thể không ở bên trong Dị Vực, khả năng cao là đang ở bên Giới Hải.
Cho nên hắn càng không sợ gì.
Keng!
Tiếng chuông vang lên, vang vọng vạn vực, sóng gợn màu đen nở rộ trong hư không, hiển hóa vô lượng sát ý, có thể hủy diệt tất cả, khủng bố đến cực điểm.
Chuẩn Tiên Đế Khí của Di Đế xuất hiện, bị Cố Trường Sinh nâng trong lòng bàn tay, trên đạo chung hủy diệt màu đen có một loại dao động như diệt thế đang khuếch tán.
Không thể nghi ngờ, dưới một kích này, Dị Vực sẽ bị phá huỷ rất nhiều vũ trụ, táng diệt vô tận sinh linh.
Toàn bộ sinh linh đều thần hồn phát lạnh, tựa như đi tới kỷ nguyên ngày tận thế, bị đông lại, không nhịn được lạnh run.
Hơi thở khủng bố từ đại chiến Chuẩn Tiên Đế, dù là con chốt thí thì bọn họ cũng chẳng có tư cách, trong khoảnh khắc sẽ hóa thành tro trụi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận