Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 127: Một Giấc Chiêm Bao Ung Dung Trở Lại Thái Cổ, Phi Tiên Lâu Sập, Trảm Tiên Chi Thuật Chí Cường

Một chữ “Chém”, giống như ẩn chứa vô cùng tận sát phạt, từ trong miệng đám tiên vệ mặc kim giáp kia truyền đến.
Phía trước chín bậc cầu thang, là thiên cung vô cùng to lớn, mỹ lệ nguy nga, trời quang mây tạnh.
Trong tay những tiên vệ mặc kim giáp này cầm tiên binh, vẻ mặt trang nghiêm.
“Là lưu ảnh thời Thái Cổ sao? Trước kia rất lâu, ở nơi này có cảnh tượng như vậy?”
Cố Trường Sinh khẽ nói, cảm thấy mình giống như xuất hiện trong thời kì Thái Cổ Tiên Đình vậy.
Hắn tận mắt nhìn thấy tất cả.
Mà bên ngoài.
Lúc này tất cả tu sĩ cũng rung động đến tột đỉnh, đã nói không ra lời.
Vị tiên vệ mặc kim giáp kia hóa thành một trang giấy, được Cố Trường Sinh thu hồi.
Sau đó hành động của hắn giống như điên rồ, cứ đứng tại bậc thang thứ tám, không có bất kỳ động tác gì.
Tình cảnh quái dị như vậy, khiến vô số tu sĩ ngây ngẩn cả người.
Bọn họ hoang mang.
“Thần Tử Cố gia sao vậy...”
Bên trong Trọng Đồng của Diệp Minh Nguyệt có lực lượng thần dị phun trào, nhìn sang, sau đó nàng không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn, vẻ mặt kinh hãi.
“Vì sao ta lại có cảm giác Trường Sinh đạo huynh không ở phương thế giới này, khí tức giống như đã biến mất...”
Nhìn một màn này, đương nhiên cũng có tu sĩ nảy sinh lòng tham với tờ giấy thần dị mà lúc trước Cố Trường Sinh có được, rất động tâm, nhưng không ai dám có bất kỳ động tác gì.
Trừ phi muốn chết, không muốn sống nữa.
Chỉ có người hộ đạo của Cố Trường Sinh nhìn một màn này, sau đó ung dung thở dài nói, “Tỉnh mộng Thái Cổ, e rằng lão chủ nhân cũng không ngờ công tử sẽ có tạo hóa lớn như thế...”
Lúc này cổ thành Vọng Nguyệt yên tĩnh một cách lạ kỳ, tất cả mọi người đều nhìn xem một màn rung động kia.
Nhưng sau một khắc.
Bên tai tất cả mọi người giống như nghe thấy tiếng vang đáng sợ, giống như tinh hà vỡ toang gào thét!
“Đây là... Chuyện đã từng xảy ra.” Vẻ mặt Cố Trường Sinh rung động, hắn cảm thụ rõ ràng nhất, có thể nói hắn đã tận mắt nhìn thấy.
“Trước tiên cung, mời trảm tiên chi quang!”
Đám tiên vệ mặc kim giáp cao lớn như núi cùng nhau hét lớn.
Sau đó.
Một tiếng gào thét rất lớn truyền đến, giống như có thể vỡ nát thiên địa.
“Rống...”
Đó là một con cự mãng chín đầu vô cùng to lớn, giống như tinh hà uốn lượn, há miệng giống như có thể thôn tính tiêu diệt vô số cổ tinh.
Nó muốn tiến công Thái Cổ Tiên Đình!
Bây giờ đang thét gào, cũng không biết rõ đã bao nhiêu vạn dặm, lưỡi rắn đỏ tươi.
Mùi tanh hôi nồng nặc, phóng đến nơi này, khí tức kinh khủng khiến người ta run rẩy.
Mà trước tiên cung, một đạo tiên quang trảm xuống, hóa thành tiên đao, sưu một cái, trực tiếp chém rơi chín cái đầu của nó!
Ngũ thải tiên huyết vẩy xuống thiên địa.
Sau đó, một tiếng vang lên, một đầu Ma Cầm che đậy thiên khung, đánh rơi từng ngôi sao trời, đáp xuống, cũng bay về phía nơi này.
Nhưng vẫn là một đạo tiên quang như cũ, trong nháy mắt, đầu nó đã rơi xuống, không biết đã rơi xuống bao nhiêu vạn thổ địa.
“Ngao...”
Nơi xa.
Một đầu Toan Nghê chống trời, toàn thân lượn lờ điện mang.
Một chân rơi xuống, giẫm đạp từng tòa núi cao Thái Cổ, kinh khủng ngập trời, nhìn về phía này, sát phạt ngập trời.
Rất nhanh, cũng giẫm lên vết xe đổ, tiên quang trảm qua, thi thể to lớn ngã xuống.
Rất nhiều cường giả chí cường, cường đại vô biên, muốn tấn công Thái Cổ Tiên Đình, đều ngã xuống trước tiên cung, hóa thành thi thể.
Không ai còn sống sót.
Mà Thái Cổ Tiên Đình, mỗi lần chỉ đánh ra một đạo tiên quang, đã có thể diệt chúng!
“Vạn tộc Thái Cổ...”
“Thái Cổ Tiên Đình...”
Cố Trường Sinh tỉnh táo nhìn tất cả, cảm nhận được đạo trảm tiên chi quang kia đáng sợ!
Bởi vì trong đó thậm chí có tiên!
Cảnh tượng ở nơi này quá chân thực, khiến người ta cảm thấy như được tận mắt nhìn thấy, thậm chí còn có dư ba đáng sợ, cách trường hà năm tháng truyền đến.
Mặ dù đám tu sĩ trong cổ thành Vọng Nguyệt không nhìn thấy hình ảnh như Cố Trường Sinh nhìn thấy.
Nhưng giờ phút này lại nghe được từng tiếng gào thét kinh thiên động địa.
Cách vô số kỷ nguyên truyền đến, khiến bọn họ sắp nứt cả tim gan, thần hồn vỡ nát.
Cố Trường Sinh rơi vào trong trầm mặc.
Mà bên ngoài, giờ phút này cũng hoàn toàn tĩnh mịch.
Tất cả mọi người chấn kinh, toàn thân phát run, sợ hãi bắt nguồn từ đáy lòng.
Mặc dù bọn họ không hề biết Cố Trường Sinh đã nhìn thấy cái gì.
Nhưng một luồng ba động mơ hồ truyền đến, khiến các tồn tại kinh khủng xung quanh vô cùng kinh hãi.
“Người không thuộc về thời đại này, rốt cuộc ngươi là ai?”
Mà lúc này, đám tiên vệ mặc kim giáp giống như mới chú ý tới Cố Trường Sinh, cùng nhau quay đầu nhìn về phía hắn, trong ánh mắt là một mảnh thiên uy.
Vẻ mặt Cố Trường Sinh không hề sợ hãi, đối mặt với bọn họ.
Sau đó.
Dường như đám tiên vệ này đã chú ý tới giấy sắc lệnh trong tay hắn, vẻ mặt thoáng nhu hòa, quát.
“Tiên Đế Lệnh, là truyền pháp!”
Âm thanh rơi xuống.
Thậm chí còn không cho Cố Trường Sinh thời gian phản ứng.
Trước tiên cung, một đạo tiên quang bỗng nhiên hiển hiện chém xuống, Cố Trường Sinh cảm giác cổ mình mát lạnh.
Đầu của hắn bay!
Nhưng... Ý thức của hắn, lại vô cùng rõ ràng.
Đây là một cảm giác quái dị nhưng rất rõ ràng.
Tận mắt cảm thấy đầu mình bay ra.
Thần hồn như đột nhiên ly thể, ở bên ngoài nhìn xem tất cả.
Hờ hững thờ ơ.
Như là thiên uy cao cao tại thượng!
Nhưng cảm giác băng lãnh tĩnh mịch kia vẫn quanh quẩn trên cổ hắn.
Đầu bị chặt mất!
Đây mới thực sự là cảm giác tử vong.
Trong nháy mắt đã bị đạo trảm tiên chi quang kia chặt đứt, không kịp phản ứng.
Nhưng... Cố Trường Sinh đã chết qua một lần, hắn là người xuyên việt.
Cho nên rất lạnh nhạt trấn định với tử vong, không có bất kỳ bất an hoặc là kinh ngạc gì.
Trong quá trình này, hắn cảm nhận được sinh cơ câu diệt, vô tận băng lãnh, thâm thúy hắc ám.
“Nếu tin tưởng mình chết rồi, vậy thì thật sự chết rồi... Huống hồ, ta cũng không phải người trong thời đại này...” Trong lòng Cố Trường Sinh thầm nói.
Cho nên...
Hắn nhắm mắt.
Tất cả cảnh tượng trước mắt đều biến mất, hắn còn đứng trên bầu trời Phi Tiên Lâu, trên bậc thang thứ tám.
Phía dưới người đông nghìn nghịt, vô số tu sĩ nhìn hắn chăm chú.
“Nếu như ta thật sự tin tưởng tự mình chết rồi, như vậy sẽ vĩnh viễn ở lại nơi đó... Cũng chính là đã chết rồi.”
“Nhưng ta biết rõ ta không chết...”
“Tin thì sẽ chết thật.”
“Không tin, sẽ được sống tiếp...”
Cố Trường Sinh cười, có mấy phần nằm trong dự đoán.
Nếu lúc trước do dự một lát, không kịp thời mở mắt, có lẽ hắn sẽ vĩnh viễn ở lại nơi đó.
Vĩnh viễn ở thời Thái Cổ!
Đột nhiên.
Vẻ mặt Cố Trường Sinh rung động, cảm giác có một vòng ánh sáng kỳ dị tan biến trong thức hải của mình.
Hắn đưa tâm thần vào trong đó, phát hiện đó lại là một đạo tiên quang, rủ xuống gốc cây bồ đề, kim quang sáng chói, lại có từng sợi tiên quang, quang hoa vạn trượng.
Một vòng khí tức vô cùng kinh khủng, đủ để vô số sinh linh biến sắc, giống như có thể chém giết tất cả, tràn ngập trong đó....,
“Trảm Tiên Chi Thuật.”
Một đạo tin tức truyền thừa rơi vào trong đầu Cố Trường Sinh, lấy tâm tính của hắn, cũng không khỏi có chút kinh hỉ.
Đây tuyệt đối là truyền thừa chí cường của Thái Cổ Tiên Đình.
Trong khoảnh khắc hắn mở mắt!
Cả tòa Phi Tiên Lâu bắt đầu rung động ong ong, sau đó trong ánh mắt kinh hãi của tất cả tu sĩ, cầu thang đứt gãy, tầng lầu từng khúc đều nứt ra, sau đó ầm vang một tiếng sụp đổ.
Giống như... Đã hoàn thành sứ mệnh từ vô tận năm tháng đến nay, đi vào hư vô!
Bạn cần đăng nhập để bình luận