Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 613 - Thân thể lĩnh vực Tiên Đạo, như che trời xanh, Đế Tộc Hồng Vũ (2)

“Loại thiên phú này có thể sánh vai truyền nhân Đế Tộc, hèn gì được đến Huyên Đế ưu ái... "
Táng Đế híp mắt nhìn thoáng qua Tô Huyên, phát hiện nàng nét mặt rất bình thản, không hề bất ngờ.
"Cứ cảm thấy tâm thần không yên, nguyên nhân là gì?” Hoành Đế cau chân mày, giây phút này bỗng nhiên có mấy phần bất an.
Đến cấp bậc như hắn, miễn bị ai thầm nhắc tên là sẽ cảm ứng được.
Cho nên rất nhiều chuyện không thể giấu cảm giác của bọn họ.
Trừ phi là tồn tại cùng đẳng cấp.
Hắn không nghĩ thông, đến cấp bậc Chuẩn Tiên Đế, chẳng lẽ trong bóng tối còn có người thầm tính kế hắn sao?
Mà lúc này, Cố Trường Sinh đã đến dưới mắt biển.
Phía trước có sáu cánh cửa màu bạc rực rỡ nằm ở sâu trong, tựa như có thể đi thông thế gian thần bí chưa biết.
Trước mỗi một cánh cửa màu bạc đều có ức vạn đốm sáng hội tụ, dọc theo tuyến đường cố định đặc biệt, hình thành từng dòng suối nhỏ màu bạc.
Từng cảnh tượng lộng lẫy còn hơn ngân hà.
Bởi vì mỗi dòng suối nhỏ màu bạc đều là ức vạn hồn.
Cảnh này quá huyền bí, có sương mù màu bạc bốc hơi.
Sắc màu mông lung đan vào thành dải sáng chảy xuôi trước sáu cánh cửa, tựa như dòng suối mát.
Có sáu con suối trong giống như vậy, biến ảo sắc màu khác nhau trên hư không, đôi khi như Chân Long, có lúc giống Tiên Hoàng, đôi khi như Kỳ Lân.
"Đây là Lục Đạo Diệu Căn?”
Cố Trường Sinh nhìn chằm chằm sáu con suối này.
Sinh linh Cửu U Táng Thổ và sinh linh Dị Vực đều đang giao chiến, tranh giành với nhau, nơi này bùng nổ dao động khủng bố.
Nếu ở trong vũ trụ có thể dễ dàng đánh tan một đám thế giới, ngay cả Đại Đế cũng thành hạt bụi.
“Tên này làm cách nào vào trong được?”
“Chẳng phải hắn nên bị ngăn ở ngoài mắt biển sao? Không ngờ lọt vào được, hai tên kia mất mặt quá.”
Có người nháy mắt chú ý tới Cố Trường Sinh, có chút khiếp sợ, không ngờ rằng hắn có thể đi đến nơi này.
Dù sao bên ngoài mắt biển có hai Chân Tiên ngăn trở.
"Tên này hẳn là có báu vật mà Huyên Đế ban cho, thế này mới có thể bình yên vô sự đến chỗ này, giải quyết hắn trước rồi chúng ta chia Lục Đạo Diệu Căn sau!”
"Mặc kệ hắn vào bằng cách nào, hôm nay khiến cho hắn vùi thây tại đây!”
Có sinh linh Dị Vực đề nghị, ánh mắt không tốt, cực kỳ khó chịu nhìn Cố Trường Sinh, rất là đố kị hâm mộ.
Huyên Đế che chở Cố Trường Sinh như thế, khiến rất nhiều sinh linh đố kị không thôi.
Nhiều người đều cho rằng hắn là kẻ ăn cơm trắng.
Lời này thốt ra, thoáng chốc được đến rất nhiều người tán thành.
"Ta giết hắn cho, kẻ bất kính với Bất Hủ Chi Đế thì nên giết!”
Hoành Vũ bỏ lại đối thủ của mình, bước tới, màu da trắng trẻo, khuôn mặt rất trẻ tuổi, ánh mắt vô cùng sâu thẳm, lộ ra sát ý mãnh liệt.
Hoành Vũ sống vô số năm, tu vi vô cùng tinh thâm, ngoài người lượn lờ tiên quang cùng Hỗn Độn Khí.
Ngay cả hô hấp đều đang thổ nạp phong lôi chi thế, nổ điếc tai.
Rõ ràng, Hoành Vũ là đại cao thủ của Hoành Tộc, có địa vị rất cao.
Đặc biệt bản thân còn là tôn tử của Hoành Đế, đứng sừng sững lĩnh vực Tiên Đạo.
Sau lưng Hoành Vũ cõng trường kiếm, đang phun ra nuốt vào kiếm thế khủng bố, tuyệt đối có thể một kiếm xẻ đôi vô số Tinh Vực.
"Giết ta? Để xem ngươi có bản lĩnh đó hay không.” Vẻ mặt của Cố Trường Sinh rất tự nhiên, thậm chí còn cười cười.
"Con kiến, ngươi quá cuồng vọng, lúc này còn dám buông lời ngông cuồng!”
Hoành Vũ lạnh lùng, xem Cố Trường Sinh như con kiến, hắn thân là đại cao thủ Đế Tộc, đứng ngạo nghễ lĩnh vực Tiên Đạo vô số năm, chưa từng gặp sinh linh Đại Đế cảnh nào dám khiêu khích mình như vậy.
"Nhiều lời vô ích."
Cố Trường Sinh quét mắt đám người, không quan tâm.
Hắn chủ yếu đặt tầm mắt vào Lục Đạo Diệu Căn.
Dù sao đây mới là mục tiêu của hắn.
Còn đám sinh linh này thì chỉ là thuận tay diệt sát.
Thấy ánh nhìn của Cố Trường Sinh, Hoành Vũ lạnh lùng nói:
“Ngươi không xứng mơ ước Lục Đạo Diệu Căn!”
Hoành Vũ vươn ra một bàn tay to, tiên quang lượn lờ, chỉ tay cực kỳ rõ rệt.
Có nhiều dị tượng khủng bố chìm nổi trong đó, vì sao chuyển động, sơn hà khô cạn, vô cùng làm cho người ta sợ hãi.
Tựa như lò lửa điệt thế, hơi thở khủng bố áp chế tất cả mọi người, cơ thể như sắp nổ tung.
Sông dài thời gian ẩn hiện dưới chân Hoành Vũ, giống như có thể xuyên qua xưa và nay.
Mắt Hoành Vũ lạnh băng, muốn một chưởng đập chết Cố Trường Sinh.
Ầm!
Nơi đây thoáng chốc bị nhiều quy tắc hủy diệt tràn ngập, bất cứ người nào đều phải nổ tung, hình thần đều diệt.
Hơi thở này quá kinh khủng, khiến tất cả mọi người hô hấp khó khăn.
Rất nhiều sinh linh đều tránh né, không dám tiến lên, sợ bị lan đến.
Hoành Vũ quá mạnh, sớm bước vào lĩnh vực Tiên Đạo, tu vi vô cùng tinh thâm.
Bên Dị Vực, cùng ở Chân Tiên cảnh, hiếm có sinh linh đỡ nổi một chưởng của Đế Tộc.
Có thể thấy sự dũng mãnh cỡ nào.
Nếu không phải Luân Hồi Hải vô cùng đặc biệt thì đã sớm hóa thành một mảnh bột mịn, căn bản không thể nào chịu đựng một lũ khí cơ của Chân Tiên.
Đối diện một kích này, Cố Trường Sinh ngoài người vẫn bị khí cơ mông lung che đậy, không lộ hình dáng.
Hắn cũng giơ chưởng vỗ, không hiển lộ Hỗn Độn chi ý, Đại Đạo Chi Hoa cùng nở rộ, dùng quy tắc Đế đạo thuần túy cứng rắn chống lại đối phương.
Lực chi cực cảnh biến thành, khủng bố hơn bất kỳ lực lượng nào nhiều.
Dù là Luân Hồi Hải cực kỳ đặc biệt, hư không trước mắt vẫn vỡ ra khe nứt kinh người.
Không gian mỗi một tấc đều đang phát sáng, tiên vụ dâng trào, hà thụy cuồn cuộn, càng có sát khí kinh người bốc lên.
Đây là một kích tuyệt thế của Hoành Vũ.
Mọi người đều cho rằng Cố Trường Sinh chết chắc rồi, cơ hồ không có bất cứ khả năng sống.
Răng rắc một tiếng!
Nhưng mà giây sau, có tiếng xương gãy giòn vang lên, máu tươi màu đỏ và xương vụn màu trắng bắn tung tóe.
Khoảnh khắc nhìn thấy cảnh tượng trong đó.
Mọi người thay đổi sắc mặt, trợn to mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận