Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 242: Lời Đồn Cổ Lão Có Lẽ Là Thật, Hoàng Cầu Tiên Kinh Dị, Không Dám Nghĩ Lại

Lạc Hoàng đã từng vô địch một thế, giờ phút này thân thể lại đang run rẩy, sắc mặt tái nhợt không một giọt máu.
Ông ta biết rõ Cố gia cường thế, không yếu hơn Vạn Hoàng Sào, cũng suy đoán qua thân phận của lão giả này.
Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới... Sẽ là như vậy.
Nhất thời, lòng tràn ông ta đầy run rẩy và mờ mịt.
Nếu Chân Hoàng còn tại thế.
Cố gia sẽ khiêm tốn một chút sao?
Hoàng Cầu Tiên thở sâu, trên mặt đã khôi phục bình tĩnh.
Nhưng mí mắt vẫn không nhịn được nhảy lên, trong lòng căn bản không bình tĩnh được, đang cố gắng dùng tu vi cố gắng khắc chế mà thôi.
Đối với phản ứng của mọi người.
Ba mươi bảy tổ lại có chút mất hứng, khoát tay một cái nói, “Đương nhiên, thứ hạng này chưa chắc đã chuẩn, lão phu lười biếng tu luyện lâu rồi, bây giờ, có khả năng đã rơi xuống vị trí hơn bốn mươi...”
“Chuyện này làm sao có thể, đạo hữu nói đùa rồi...”
Hoàng Cầu Tiên nghe vậy, suýt chút nữa lảo đảo, khó mà đứng vững, trên gương mặt giả cả cưỡng ép lộ ra ý cười, xưng hô thành “Ngài “
Sau đó, rất nhiều thần niệm giật mình, vội vàng rời khỏi nơi đây, truyền tin tức này về tộc quần và thế lực đạo thống sau lưng.
Bọn họ đã dự liệu được, bắt đầu từ hôm này, Tiên Vực sẽ phát sinh động đất kinh khủng.
Rất nhiều kẻ thành đạo từ trạng thái bế quan thức tỉnh, hiện thân tại các nơi!
Rất nhanh, Hoàng Cầu Tiên trực tiếp phái tộc nhân đi lấy Chân Hoàng linh vũ, đưa cho ba mươi bảy tổ.
Chân Hoàng linh vũ hiện ra cửu sắc, tiên huy chảy xuôi, tỏa ra ánh sáng lung linh, có đường vân cổ lão thần bí.
Trong đó thêm ra hai màu, không thể nói tên, không thể nói màu sắc, là màu của quy tắc và chí lý.
Trên thân Chân Hoàng, cũng có ba cây mà thôi.
Đây là chân vũ, sẽ không mọc ra nữa.
Giống như sừng Chân Long.
Mà một cái này, cũng là một cái duy nhất còn sót lại trên đời.
Dùng để đổi lấy mạng Lạc Hoàng.
Nói thật, đến Hoàng Cầu Tiên cũng không biết có đáng giá hay không.
Ba mươi bảy tổ gật đầu, lộ ra miệng đầy răng vàng, nói, “Quả nhiên là Chân Hoàng linh vũ, nể tình ngươi thành tâm như vậy, ta sẽ trả lại vật nhỏ này cho ngươi.”
“Đa tạ tiền bối tha mạng.” Nghe vậy, Lạc Hoàng cũng giật mình, vội vàng nói cảm tạ, có thể sống tiếp quãng đời còn lại.
Lần này, xem như ông ta đã thật sâu cảm nhận được chênh lệch kinh khủng giữa hai bên rồi.
“Tiên Đế thế gia, quả thật không phải truyền thuyết...”
Sau đó, đáy lòng Hoàng Cầu Tiên thở dài một cái thật sâu, chắp tay nói, “Một thế này, Vạn Hoàng Sào ta phong sơn ba mươi vạn năm, con đường vô địch của Thần Tử Cố gia, Vạn Hoàng Sào ta không dám ngăn cản.”
Trong lòng ông ta cũng rõ ràng, sau đó không nhịn được rùng mình một cái.
Một thế này, Cố gia xuất hiện nhiều tồn tại kinh khủng mạnh đến mức khiến người ta không dám sinh ra địch ý, là để hộ đạo cho Thần Tử Cố gia trưởng thành?
Điều này có ý nghĩa gì?
Ông ta không dám suy nghĩ về hướng kia.
Ý cười trên mặt ba mươi bảy tổ không giảm, gật đầu, lộ ra vẻ mặt “Coi như ngươi tức thời’.
Ngay khi ba ngàn đạo vực phát sinh oanh động ngập trời vì việc này.
Vũ Hóa tiên thành, bên trong vườn hoa hoàng cung.
Ba vị Bộ Chúng thực lực ngập trời vẫn quỳ gối trước mặt Cố Trường Sinh, lên tiếng cầu xin, “Khẩn cầu Thần Tử tha cho thiếu chủ một mạng..... Bây giờ hắn đã phế bỏ, không cách nào tạo thành uy hiếp với ngài nữa.”
Hoàng Lạc ngơ ngác ngây ngốc, ánh mắt đờ đẫn.
Nhìn một màn này, đám người xung quanh trầm mặc.
Con trai Tổ Hoàng vô địch một thời của Vạn Hoàng Sào.
Bây giờ lại luân lạc tới tình trạng này... Cũng thật thê thảm.
Nhưng vẻ mặt Cố Trường Sinh vẫn không có gợn sóng.
“Cho ta một lý do không giết hắn ta đi.” Hắn bình thản nói.
Trong đó một vị Bộ Chúng Huyền Tôn cảnh, vẻ mặt tràn đầy khổ sở nói, “Tâm cảnh của thiếu chủ đã vỡ tan, vừa rồi thi triển bí thuật, tinh huyết trong cơ thể đã bị rút khô, bây giờ tu vi tản mát, không thể vận chuyển linh khí nữa. Hi vọng Thần Tử đại lượng, tha cho hắn một mạng...”
Lời này của ông ta, lập tức khiến tất cả tu sĩ thổn thức.
Đúng là dáng vẻ của Hoàng Lạc bây giờ vô cùng thê thảm, toàn thân không có gợn sóng linh khí, tu vi Thánh Nhân cảnh trực tiếp bị đánh tan.
Nhưng hiện tại xem ra... trong tay Thần Tử Cố gia, Hoàng Lạc chỉ tiếp được bốn năm chiêu mà thôi....
Không bị đánh thành huyết vụ, đã coi như vô cùng cường đại rồi.
Nếu người cùng thế hệ khác đi lên, đoán chừng Thần Tử Cố gia chỉ cần đánh ra một chưởng, có thể đánh thành hình thần câu diệt.
“Có lẽ từ hôm nay trở đi, chuyện ai có thể đón đỡ một chưởng của Thần Tử Cố gia mà không chết, sẽ được làm tiêu chuẩn thực lực của cùng thế hệ...”
Đám người có tâm tư khác nhau, nghĩ tới đây, đều vô cùng cảm khái.
Đây là thần thoại vô địch thế hệ trẻ tuổi mà tất cả mọi người tận mắt nhìn thấy.
“Ơn tri ngộ của Ngô Hoàng, khó mà báo đáp.”
“Hôm nay, chúng ta nguyện dùng tính mạng của mình để Thần Tử lắng lại lửa giận.”
Lúc này.
Ba vị Bộ chúng đột nhiên lộ ra vẻ kiên quyết nói.
Quang mang đáng sợ phun trào, trên tay có quy tắc Chí Tôn chảy xuôi, muốn đánh lên trán mình, như vậy, xương đầu tuyệt đối sẽ nổ tung, Nguyên Thần chôn vùi.
Nếu Cố Trường Sinh không muốn tha cho Hoàng Lạc một mạng.
Đến lúc đó bọn họ có liều chết, cũng phải đưa Hoàng Lạc rời khỏi nơi này.
Một màn như thế, khiến trong lòng mọi người rung động, rất khó tả.
Một kỷ nguyên kia, ba vị này là nhân kiệt bực nào, giết tới tứ phương sợ hãi, chinh chiến bốn phương tám hướng!
Mà Lạc Hoàng có thể khiến bọn họ khăng khăng một mực đi theo, chính là nhân vật vĩ ngạn cỡ nào.
Đáng tiếc, một vị Tổ Hoàng vô địch như thế lại bị người của Cố gia dùng một kiếm bổ đầu ra!
Mặc dù đám người Ma nữ, Diệp Minh Nguyệt, và các Chí Tôn trẻ tuổi khác rất chán ghét Hoàng Lạc, nhưng hành động của ba vị Bộ Chúng vẫn khiến tâm thần bọn họ rung động.
“Thôi được.”
Lúc này, vẻ mặt Cố Trường Sinh bình thản, nhìn động tác của bọn họ, khẽ lắc đầu, ngăn cản nói,
“... Một kẻ ngốc tự chịu diệt vong mà thôi, các ngươi cần gì phải vì hắn mà lãng phí sinh mệnh của mình.”
“Hơn nữa.”
“Hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của Minh Nguyệt công chúa, ta cũng không muốn giết người, tránh chạm phải điềm xấu.”
“Các ngươi dẫn hắn ta cút đi.”
“Đa tạ đại ân đại đức của Thần Tử, ngày sau nếu có cơ hội, chắc chúng ta sẽ hậu báo.”
Ba vị Bộ Chúng cảm động đến rơi nước mắt, vội vàng dẫn theo Hoàng Lạc đã si ngốc, hóa thành thần hồng rời khỏi nơi đây.
Lúc này, tâm thần đám người vẫn còn chấn động, vẻ mặt cổ quái, không biết nên nói gì.
Vừa rồi Cố Trường Sinh hạ sát thủ cũng không nói như vậy.
Lúc đó, hắn áo trắng siêu nhiên, sát cơ lăng lệ, như một vị ma thần trẻ tuổi, dáng vẻ hoàn toàn muốn trấn sát Hoàng Lạc.
Lúc này, trong đôi mắt Diệp Minh Nguyệt không khỏi hiện lên ý cười ôn nhu.
Cố Trường Sinh nói như vậy, nghe như nể mặt mũi nàng.
Dù sao hôm nay nàng cũng là chủ nhân của yến tiệc sinh nhật này.
Giết người trước mặt nàng, nói thế nào cũng có chút điềm xấu.
Nhưng Diệp Minh Nguyệt biết rõ, thật ra... Đây chỉ là cái cớ Cố Trường Sinh tùy ý lấy ra thôi.
“Trường Sinh đạo huynh, quả nhiên không siêu nhiên xuất trần như vẻ ngoài...”
“Trong lòng còn có không ít suy nghĩ xấu nha.”
Nàng khẽ lắc đầu, sau đó quay sang một bên, đúng lúc nhìn thấy khóe miệng ma nữ nhẹ nhàng giương lên, có ý cưới không hiểu.
Ánh mắt kia... Không giống như đang nhìn bằng hữu bình thường.
Bỗng nhiên Diệp Minh Nguyệt nghĩ tới điều gì, chẳng biết tại sao, trong lòng có chút không thoải mái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận