Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 597 - Chân Tổ của Thái Hư Thần Tộc, Hư Đế, toàn tộc trên dưới nguyện phụng công tử làm chủ

Đại Trụ Cung!
Mặc dù không biết những chữ viết này.
Nhưng Cố Trường Sinh dường như hiểu được ý nghĩa thật sự của ba chữ kia.
Cái này như vật dẫn của đạo, trình bày thiên địa diệu ngôn.
Hoàn toàn không cần đọc hiểu vẫn có thể biết được hàm nghĩa trong đó.
Tòa cung điện sừng sững ở trong Thương Mang vô tận này như đang quan sát hàng ức vạn vũ trụ tan biến, vĩnh hằng bất hủ, tỏa ra ánh sáng thần bí khó có thể xóa bỏ.
Nó bị vô tận hơi thở của Thương Mang Khí bao vây, vô cùng rực rỡ, cổ xưa sâm nghiêm, như thể nó không nên tồn tại trên thế gian.
Vào lúc này, Cố Trường Sinh chỉ cảm thấy thức hải đau đớn, như bị một cây kim đâm vào.
Nguyên thần kiên cố như Tiên Kim lại mơ hồ xuất hiện vết rạn.
Điều này khiến cho trong lòng hắn vô cùng giật mình.
Chỉ riêng hình dạng của tòa cung điện này cũng đã khiến người bình thường khó có thể nhìn thẳng vào.
Rất nhanh, những chữ viết rậm rạp không thể xem hiểu kia biến mất trước mắt hắn.
Tòa cung điện hùng vĩ này dần trở nên vô cùng mờ nhạt, từ từ không còn nhìn thấy dấu vết gì nữa, giống như là ảo giác.
Nhưng Cố Trường Sinh biết rằng đó không phải là ảo giác.
Đây là cung điện thần bí tồn tại ở nơi chưa biết.
Có lẽ là ở bên ngoài Thương Mang!
Bỗng nhiên, Cố Trường Sinh con ngươi sâu thẳm, cảm giác mu bàn tay nóng lên, không biết từ lúc nào trên đó xuất hiện một dấu ấn màu đen bí ẩn.
Vô cùng thâm thúy, như hình thành từ rất nhiều đại đạo phù văn đan xen nhau.
Nhưng ngay khi hắn muốn dò xét thử, phát hiện rằng vệt ấn ký màu đen này đã biến mất không thấy đâu.
"Là chữ Trụ khi nãy sao?"
Cố Trường Sinh lẩm bẩm nói, lòng có cảm giác.
Ấn ký màu đen này giống hệt chữ viết kỳ dị mà hắn thấy khi nãy, thể hiện ý nghĩa của chữ 'Trụ' này.
Hắn không rõ đây là tốt hay xấu.
Bên kia, sau khi Thái Sơ Tiên Quang khủng bố đánh xuống, thiên địa như chợt ảm đạm đi.
Đầm máu thoáng chốc có hàng ức vạn thần hà ngập trời, kèm theo âm thanh răng rắc răng rắc như xiềng xích bị đứt ra.
Sau đó, nơi đây giống như hóa thành Tiên Trì, vang lên từng đợt đạo âm huyền diệu.
Trời ban điềm lành, dưới đất tuôn ra thanh tuyền.
Giờ phút này, hết thảy tộc nhân Thái Hư Thần Tộc trong lúc mơ hồ cảm nhận được một cảm giác thoải mái, tựa như gông xiềng trên người đã được tháo xuống.
"Gông xiềng đã bị đứt, sức mạnh nguyền rủa đã biến mất..."
"Là thật, hơi thở mục nát trong huyết mạch đã không thấy đâu, ta không cảm nhận sai."
"Thật tốt quá, thật tốt quá!"
Trong tổ điện, mấy vị Tiên Vương của Thái Hư Thần Tộc ở một bên không nhịn được vô cùng kích động, toàn thân run rẩy, môi run run.
Cảm thụ của bọn họ rõ ràng nhất, lúc này, từng luồng khí màu đen như mất đi đầu nguồn, dâng lên từ trong huyết mạch của họ.
Hơi thở mục nát trong cơ thể của bọn họ cũng đang nhanh chóng được loại trừ.
Tất cả mọi người giống như được tái sinh.
Lực lượng khí huyết bàng bạc dâng lên trong huyết mạch, vang lên tiếng sấm nổ đì đùng.
Thứ này quấy nhiễu bọn họ vô số năm tháng.
Ngày hôm nay rốt cục bị giải quyết!
Vốn ban đầu bọn họ đã không còn ôm hy vọng gì nữa.
Nhưng tuyệt đối không ngờ thế mà thật sự có thể thành công.
"Thật tốt quá!"
"Tốt quá, tộc của ta có thể tiếp tục kéo dài rồi!"
Mấy vị tộc lão Thái Hư Thần Tộc chờ ở bên ngoài tổ điện không nhịn được vô cùng kích động, dâng trào sóng lòng, có người càng không nhịn được lệ nóng tràn mi.
Khoảnh khắc lời nguyền được giải bỏ, bọn họ đều có một loại cảm giác giành được cuộc sống mới.
Còn có rất nhiều tộc nhân Thái Hư Thần Tộc đang đứng ở nơi cách xa tổ điện, lúc này đều không hẹn mà cùng cảm nhận được sự giải thoát.
"Cảm tạ đại ân đại đức của Đại Đế, Thái Hư Thần Tộc bộ tộc trọn đời khó quên."
Tất cả mọi người đều làm đại lễ hướng Cố Trường Sinh, vô cùng tôn kính.
Trước là bởi vì thực lực và thân phận của Cố Trường Sinh, còn hiện giờ là vì Cố Trường Sinh giải quyết xong chuyện nguyền rủa huyết mạch giúp bọn họ.
Hai chuyện này đại biểu ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Bên trong tổ điện, hơi thở của Cố Trường Sinh khôi phục lại bình thường.
Vừa rồi, một ít Thái Sơ Thần Quang bị hắn dẫn xuống không có phá huỷ đầm máu này, chẳng qua bị hắn dùng Hỗn Độn Chi Đạo xóa bỏ lấm tấm màu đen trong đó.
Cả tòa tổ điện không bị thiệt hại cái gì, cũng không bị phá hư.
Hơn nữa, suy đoán của hắn không sai, lấm tấm màu đen hẳn là một loại chú ấn thần bí đến từ bên ngoài Thương Mang.
Phải tinh thông quy tắc Phi Tiên và Hỗn Độn Chi Đạo mới có thể tìm ra cách xóa bỏ nó.
Quá trình này, hắn thử dùng Thái Sơ Thần Quang đánh xuống, dù sao nó cũng đại biểu cho ý thiên kiếp chí cương.
Không ngờ cuối cùng thật sự có thể xóa bỏ nó.
Về điểm này, nói thật thì ngay cả bản thân Cố Trường Sinh cũng có chút bất ngờ.
Nhưng giải quyết rồi thì cũng tiện.
"Cảm tạ ân đức của Đại Đế." Mấy vị Tiên Vương tiến lên cảm kích nói, tâm trạng rất là kích động.
Đến đẳng cấp như bọn họ, lòng đã phẳng lặng như nước, quen nhìn sơn hà biến thiên, mặt trời mặt trăng luân phiên.
Nhưng hôm nay lại khó tự kiềm chế.
Điều này có ý nghĩa phi phàm đối với bọn họ, thậm chí đối với cả một tộc quần đều tựa như ân tái tạo.
"May mắn không làm nhục mệnh." Cố Trường Sinh cười cười, sau đó lắc đầu, trong lòng âm thầm suy nghĩ.
Chắc hẳn mấy người này không thấy những chữ viết thần bí vừa rồi, nói cách khác, thực ra chỉ có hắn chú ý tới dấu ấn bí ẩn kia.
Đại Trụ Cung?
Nó có ý nghĩa gì?
Chẳng lẽ là thế lực bên ngoài Thương Mang? Hoặc là một nơi thần bí nào đó?
Thực ra trong lòng Cố Trường Sinh hơi nghi hoặc một chút.
Nhưng hắn không biết nên hỏi ai về nghi vấn này.
Hôi Lão hay Cố Tứ Gia thực ra đều hiểu rất ít về bên ngoài Thương Mang.
Nguyền rủa huyết mạch bị giải trừ, toàn bộ Thái Hư Thần Tộc bắt đầu ăn mừng, trên mặt tất cả mọi người ai nấy treo nụ cười.
Sự tôn kính của bọn họ đối với Cố Trường Sinh mơ hồ đã sánh ngang với chư vị lão tổ.
Ngay cả địa vị của Giang Sơ Nguyệt cũng nước lên thì thuyền lên, các tộc lão Chân Tiên cảnh như Giang Thành bắt đầu khách khí với nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận