Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 101: Giương Cung Bạt Kiếm, Thiên Hoàng Nữ Uy Hiếp, Giết

“Công tử, ngài thật sự quá lợi hại! Đến chuyện này cũng có thể dự liệu được!”
Tô Tiểu Huyên vô cùng chấn kinh.
Không ngờ công tử vừa mới nói xong, chiến đấu đã kết thúc.
“Chuyện này có gì đáng kinh ngạc, nếu cái này cũng không đối phó được, hắn ta cũng không xứng với cái tên kia.” Cố Trường Sinh đã sớm dự liệu được kết quả.
“Không hổ là công tử, ánh mắt đã vượt qua trói buộc cảnh giới, còn nhìn xa xôi hơn chúng ta nhiều.”
Vẻ mặt Sở Thanh Huyền càng thêm cung kính, và kiên định với suy nghĩ đi theo công tử của mình hơn.
Mắt thấy trận chiến đấu này đã kết thúc, lúc này xung quanh cũng không khỏi yên lặng.
Hoàng Kim Cổ Thần Cổ Thần Mục thắng!
Nhưng thắng cũng không dễ dàng, có thể nói là thắng hiểm!
Trên người đầy vết thương, trải rộng máu Hoàng Kim Thần Ngưu.
Hai viên cổ tinh cuối cùng cũng ảm đạm, nhìn giống như nến tàn trong gió.
Toàn bộ quá trình, hai người họ chỉ giao thủ mấy trăm chiêu.
Nếu Chân Thần Cảnh bình thường đi lên, đoán chừng sớm đã bị đánh thành huyết vụ!
Đám người thật ra cũng không có quá nhiều bất ngờ với kết quả trận chiến này.
Bởi vì hai người đều quá mạnh!
Không tới cuối cùng không ai dám nói kết quả.
Cho dù cổ tinh bị hao tổn, cảnh giới giảm lớn.
Nhưng thực lực của Cổ Thần Mục vẫn vô cùng cường đại.
Không phải Thái Hư Thần Tộc không mạnh, mà do đối thủ cũng mạnh đến quá đáng.
Rất nhiều tu sĩ đang tiếc hận.
Những lão đồ cổ vừa tán thưởng, cũng vừa tiếc nuối.
“Nếu mang theo thái hư thần ý, ngươi làm sao có thể là đối thủ của ta, ta không cam lòng.”
Nam tử tóc tím kia nói, rất không cam lòng, không ngừng ho ra máu, bị trọng thương.
Tại Thái Hư Thần Tộc, hắn ta cũng là một vị thiên kiêu bất thế, tuyệt đối không phải tộc nhân bình thường có thể so sánh.
Một trận chiến này cũng không phải thực lực đỉnh phong của hắn ta.
Bởi vì thủ đoạn mạnh nhất của hắn ta là thái hư thần ý đã bị cường giả trong tộc rút đi!
Lời này, khiến các tu sĩ xung quanh chấn kinh, sau đó sợ hãi.
Thì ta tên cường giả Thái Hư Thần Tộc này cũng không phải đỉnh phong.
Một trận chiến này của hai người, không ai chiếm được tiện nghi.
“Kết quả này, không ai dự liệu được...”
Một vị lão già đại giáo cảm khái, tu vi của ông ta là Thiên Thần cảnh.
Nhưng đối mặt với bất kỳ người nào trong đó, ông ta cũng không nắm chắc phần thắng.
Thậm chí có nguy hiểm vẫn lạc.
“Không đúng, lời này sai rồi, có người đã sớm dự liệu được.” Người bên cạnh phản bác.
Lúc này tất cả mọi người mới nhớ tới một tỷ nguyên thạch đặt cược trước đó!
Đám tu sĩ lúc đầu đặt cược cho tên Thái Hư Thần Tộc này đã đau lòng đến xanh mặt rồi.
Những lão đồ cổ muốn nhân cơ hội lấy một món lời cũng hối hận không thôi.
“Thần Tử Cố gia, thật sự sâu không lường được, hắn đã sớm đoán được kết quả này, thảo nào lại chắc chắn như vậy.”
Rất nhiều tu sĩ càng khâm phục Cố Trường Sinh.
“Thần Tử, Cổ Thần Mục không cô phụ kỳ vọng của ngài!”
Trên đài sinh tử.
Cổ Thần Mục quay người về phía Cố Trường Sinh, lần nữa quỳ xuống, lớn tiếng nói.
Cố Trường Sinh khẽ mỉm cười nói, “Ngươi không cô phụ dòng họ của ngươi.”
Nghe vậy, Cổ Thần Mục càng thêm kích động, chỉ khi đối mặt với người cao quý nhất, tộc Cổ Thần bọn họ mới có thể làm đại lễ.
“Trận chiến này, đã không có hồi hộp.” Lão giả mặc áo xám than nhẹ, cũng không phải đau lòng.
Chủ thượng đồng ý, đến lúc đó sẽ không vì đám nguyên thạch kia mà trách tội lên đầu ông ta.
Mà là tiếc hận đối với tên Thái Hư Thần Tộc.
Theo quy củ của đài sinh tử.
Bên thắng sống, kẻ bại chết!
Ai cũng không thể vi phạm.
Sau đó, trong mắt Cổ Thần Mục lộ ra sát cơ băng lãnh, chỉ có giết chết tên Thái Hư Thần Tộc này, hắn ta mới có thể sống rời đài sinh tử.
Đây là quy củ nơi đây.
“Đáng chết! Tên Thái Hư Thần Tộc này không thể chết!” Nhìn thấy một màn này, vẻ mặt của Doanh Nhiếp và Thiên Hoàng Nữ đều thay đổi, kết quả trận chiến này đã ngoài dự đoán của bọn họ.
Nhưng tên Thái Hư Thần Tộc kia không thể sơ sót được.
Doanh Nhiếp cần thái hư chi ý trong huyết mạch của hắn ta để luyện hóa vật phẩm.
Mặc dù không kinh thế bằng thái hư thần ý thế, nhưng cũng đủ dùng.
Mà Thiên Hoàng Nữ thì muốn một luồng thái hư chi huyết để huyết mạch của nàng ta trở nên tinh khiết thêm một bước.
Nàng ta rất cường đại, là người lĩnh quân của Vạn Hoàng Sào thế hệ này.
Từng tự tay xé một tên cường giả Hư Thần cảnh.
Rất nhiều di lão Thái Cổ truyền ra lời nói, “Nếu Thiên Hoàng Nữ sớm xuất thế, sao Thần Tử Cố gia lại có phong quang như hôm nay được...”
Bởi vậy có thể thấy được nàng ta cường đại và kinh khủng.
Kiệt ngạo bất tuần như thế hệ trẻ tuổi của hoàng tộc Thái Cổ cũng lấy nàng ta cầm đầu, không dám chống đối!
Giờ phút này, nhìn thấy Cổ Thần Mục muốn hạ sát thủ, nàng ta trực tiếp từ trên bàn tiệc đứng dậy, thân ảnh trong nháy mắt xuất hiện giữa không trung, hừ lạnh nói, “Dừng tay!”
Nàng ta vừa dứt lời.
Bên cạnh nàng ta, rất nhiều Chí Tôn trẻ tuổi của hoàng tộc Thái Cổ hội tụ, thần quang sáng chói, khí tức bừng bừng, như Thần Linh hàng trần.
Trong đó có Thái Cổ Man Tượng Tộc, Hoàng Kim Cổ Tê Tộc, Hỏa Dực Bích Viên Tộc...
Khí tức tu vi của mỗi người đều là Hoàn Nhất cảnh ngũ, lục chuyển, rất khủng bố, căn bản không giống như thế hệ trẻ tuổi.
Bầu không khí lập tức trở nên khẩn trương.
Các tu sĩ còn lại cũng cảm giác được bầu không khí không giống bình thường.
“Thái Hư Thần Tộc có liên quan rất lớn, không thể tuỳ tiện vẫn lạc.”
Doanh Nhiếp cũng nói, thân ảnh xuất hiện bên cạnh đài sinh tử, trên mặt một mảnh yên tĩnh, đạo ý tự nhiên.
Một vài lão đồ cổ và lão yêu nghiệt liếc nhau, cảm thấy lát nữa sẽ có trò hay để xem.
Lão giả áo xám phục trách lau mồ hôi trán, không khỏi bất đắc dĩ nói, “Các vị hoàng tộc Thái Cổ, các ngươi muốn làm gì? Có lời gì không thể ngồi xuống nói sao?”
“Mặt khác, Doanh gia Đạo Tử, nơi đây là địa bàn của Vạn Đạo Thương Minh ta, ngươi làm như vậy không cảm thấy đã vượt giới hạn sao?”
Đã phân thắng bại, cũng phân sinh tử.
Đây là quy của mà chủ thượng bọn họ đã tự mình đặt ra.
Hiện tại có người muốn đánh vỡ quy củ này, đương nhiên bọn họ sẽ không bằng lòng.
“Ta muốn tên Thái Hư Thần Tộc này, các ngươi Vạn Đạo Thương Minh ra giá đi.” Thiên Hoàng Nữ lãnh đạm nói.
Nàng ta được vô tận Thần Hoàng hư ảnh bao phủ, một thân thần giáp đỏ tươi, lực lượng khí huyết kinh khủng khiến người ta kinh ngạc run sợ.
“Tử tù không có giá trị, hơn nữa dựa theo quy củ, tên Thái Hư Thần Tộc đã là tử vật.”
“Đương nhiên, nếu như hoàng nữ có thể khiến vị Cổ Thần này tha mạng cho hắn, cũng coi như trong quy củ, chúng ta cũng bằng lòng.”
Lão giả áo xám biến sắc, nhưng vẫn kiên trì nói.
Lời này của ông ta xem như đã trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của Thiên Hoàng Nữ.
Đám tu sĩ xung quanh không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Lá gan này thật lớn!
“Vạn Đạo Thương Minh ngươi có thể gánh chịu lửa giận của Vạn Hoàng Sào ta sao?” Ánh mắt của Thiên Hoàng Nữ vẫn lạnh lùng như cũ, tràn ngập ngạo nghễ và cao cao tại thượng.
Không hề đặt Vạn Đạo Thương Minh vào mắt.
Một đám hoàng tộc Thái Cổ sau lưng nàng ta cũng giống như thế.
“Ở chỗ này, phải tuân thủ theo quy củ của Vạn Đạo Thương Minh ta, bất luận là ai.” Trên trán lão giả áo xám che kín mồ hôi lạnh, nhưng vẫn kiên trì nói.
So với đám người này uy hiếp.
Ông ta càng sợ chủ thượng trừng phạt!
Đồng thời!
Ông ta cũng triển lộ tu vi Thần Vương Cảnh kinh khủng của mình!
“Ngươi dám giết hắn, hôm nay ngươi tuyệt đối không thể rời khỏi đây, ta lấy danh nghĩa của hoàng tộc Thái Cổ ra cam đoan.”
Thiên Hoàng Nữ không thèm để ý đến uy áp của lão giả áo xám, lập tức nhìn về phía Cổ Thần Mục trên đài sinh tử, gương mặt lạnh như băng uy hiếp nói.
“Thần Tử...”
Cổ Thần Mục cũng hiểu tình huống lúc này, nhìn Thiên Hoàng Nữ tràn ngập sát ý và băng lãnh, sau đó hỏi thăm ý kiến của Cố Trường Sinh.
Cố Trường Sinh vô tình nói: “Giết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận