Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 298: Đàn Sáo Hợp Minh, Hai Nữ Hiến Khúc, Thiên Kiêu Trẻ Tuổi Tặng Lễ (2)

Hai nữ tử diễm tuyệt khắp ba ngàn đạo vực đã lâu, một người cầm kỹ vô song, một người sáo nghệ có một không hai.
Hôm nay, nếu không có Thần Tử Cố gia ở đây, bọn họ sẽ không được hưởng thụ loại đãi ngộ này.
Tiếng đàn vang lên, tiếng sáo reo vang, giống như tiên âm bay xuống, trong nháy mắt khiến xung quanh lâm vào một loại ý cảnh khó tả.
Đám người say mê, thậm chí cảm giác tâm cảnh đột phá trong ý cảnh này.
Thể xác và tinh thần thoải mái.
Cố Trường Sinh tán thưởng nói, “Đàn sáo cùng reo vang, tiên âm mờ mịt, lại có công hiệu gột rửa tâm linh.”
“Nếu mỗi ngày tu hành cũng có tiên âm này, tuyệt đối giống như thần trợ.”
Lời này của hắn khiến rất nhiều người tán đồng.
Càng hâm mộ Cố Trường Sinh hơn.
Ngoại trừ hắn ra, trên thế gian này còn có nam tử nào được hưởng đãi ngộ như vậy chứ?
Sau nửa canh giờ, tiếng đàn dừng, tiếng sáo tiêu.
Đám người vẫn còn đắm chìm trong đó, giống như đã say, không muốn tỉnh lại.
Một cuộc yến hội đã ăn không sai biệt lắm.
“Thế nào?” Ma nữ mở miệng hỏi.
Cố Trường Sinh cười, “Tạm được.”
“Hừ.” Nàng hừ nhẹ một tiếng.
Diệp Minh Nguyệt nhìn Cố Trường Sinh và ma nữ liếc mắt đưa tình, không nói lời nào, sau đó thu hồi ánh mắt.
Ngồi ngay ngắn sau cổ cầm, vô cùng yên tĩnh, rất xuất trần.
Lúc này, có người dẫn đầu phản ứng lại, đó là truyền nhân trẻ tuổi của một vô thượng đạo thống, tiến lên một bước nói.
“Minh Nguyệt công chúa, hôm nay đến đây chúc thần, ta mang theo không nhiều lễ vật.”
“Ngươi xem vật này như thế nào? Đây là sư phụ ta mang ra từ một di tích nào đó, có thể khiến nữ tử bảo trì dung nhan bất lão, không phí hoài tháng năm.”
“Cho dù là nữ Chí Tôn, cũng có công hiệu như vậy, có thể khôi phục dung nhan ngày trước, sẽ không già đi.”
Hắn ta mặc một chiếc áo choàng tinh mỹ rộng lớn, lấy thần tàm tia chế thành, ẩn ẩn quang hoa.
Lúc này trong tay cầm một khối ngọc bội màu lam nhạt, bên trong giống như có một vũng thanh tuyền vạn năm, nhìn rất đẹp đẽ, cực kì bất phàm.
Hắn ta rất động tâm, cũng rất kích động, từ trong âm luật tỉnh lại.
Chuyện đầu tiên chính là vượt lên trước tất cả người tuổi trẻ ở đây, dâng tặng lễ vật, không thể không nói rất có tâm cơ.
Lúc này đám thiên kiêu còn lại mới phản ứng được, cũng hơi biến sắc, cảm thấy bản thân đã chậm nửa bước.
Cho dù như thế nào, chỉ cần Diệp Minh Nguyệt không mở miệng, như vậy bọn họ vẫn còn cơ hội.
Nhất là hôm nay gặp mặt, càng khiến bọn họ vô cùng động tâm.
Vẻ mặt của nam tử trẻ tuổi này cũng lộ ra mấy phần đắc ý và tự ngạo.
Hắn ta đến từ một vô thượng đạo thống, thời kì cổ lão cũng có tồn tại thành tựu đạo giả.
Dù sao cũng là khoe khoang trước mặt mỹ nhân, huống hồ không có nữ nhân nào không thích chưng diện.
Các nàng sợ nhất là dung nhan già đi, mái tóc đen nhánh trở nên bạc như tuyết.
Có thể bảo trì dung nhan không thay đổi.
Đối với nữ tử mà nói, dụ hoặc lớn thế nào, không cần nói cũng biết.
Hắn ta biết rõ Diệp Minh Nguyệt không có lý do cự tuyệt.
Trong đám tân khác, không ít nữ tử lộ ra ánh mắt hỏa nhiệt, chăm chú nhìn khối ngọc bội kia, trong mắt hiện lên hâm mộ và khao khát.
Có thể khiến khiến một vị Nữ Chí Tôn quay về thanh xuân, có thể thấy được trong khối ngọc bội này ẩn chứa quy tắc thời gian nồng đậm thế nào.
Thế gian này, cho dù là nữ Chân Tiên, cũng có lúc già đi, tinh huyết suy bại, khó mà duy trì tiên dung.
Mặc dù sau lưng các nàng có vô thượng đạo thống, nhưng đối với bất cứ nữ tử nào, thủ đoạn trú nhan chính là vật phải tranh giành.
Giờ phút này.
Không ít thiên kiêu đều chau mày, Minh Nguyệt công chúa là nữ tử, chỉ sợ cũng không ngoại lệ.
Rất nhiều nam tử âm thầm thở dài.
Đối với nữ nhân mà nói, bảo bối như vậy đúng là cực kỳ tâm động.
Bọn họ cũng lặng lẽ buông thần vật trong tay xuống, cảm thấy hi vọng mình có thể đả động Diệp Minh Nguyệt công chúa không lớn.
Mặc dù khối ngọc bội này không phải quý giá nhất, nhưng nó tuyệt đối là vật nữ nhân ưa thích nhất.
Điểm này không thể nghi ngờ.
Rất nhiều người cũng biết rõ điểm này, biết khó mà lui.
“Truyền nhân của Thiên Kiếm đạo cốc suy nghĩ thật chu đáo, tinh tế tỉ mỉ.” Rất nhiều nữ tử bắt đầu động tâm tư.
Nhất là người đi tìm một vài linh dược kỳ dị, cổ tịch công pháp, còn không bằng đi tìm mấy vật nữ tử thích.
Truyền nhân của Thiên Kiếm đạo cốc thấy sắc mặt mọi người, cũng nằm trong dự kiến của hắn ta.
Sau đó hắn ta mỉm cười, lộ ra vẻ mặt mà bản thân cho rằng rất phong độ, nói, “Không biết Minh Nguyệt công chúa có hài lòng với kễ vật của ta không?”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Minh Nguyệt.
Nàng áo trắng tóc đen, yên tĩnh ngồi sau cổ cầm, nửa bên mặt bị tóc đen che, ngũ quan đẹp đẽ hoàn mỹ, không tìm ra bất cứ tì vết nào.
Giờ phút này nghe thấy truyền nhân của Thiên Kiếm đạo cốc nói vậy, cũng ngây ngẩn cả người.
Sau đó lấy lại tinh thần, bên trong Trọng Đồng đột nhiên xuất hiện lít nha lít nhít phù văn, có thần uy nhiếp tâm nhiếp phách.
Sắc mặt truyền nhân của Thiên Đạo Kiếm Cốc trắng nhợt, không khỏi lui lại phía sau mấy bước, phản ứng lại, trong lòng chấn động.
“Xin lỗi, vừa rồi Minh Nguyệt có chút thất thần.”
Diệp Minh Nguyệt phát hiện tâm cảnh của mình biến hóa, vẻ mặt cũng có chút thay đổi, sau đó khôi phục lại, lộ ra ý cười, nhẹ nhàng nói xin lỗi.
Nàng không chú ý tới ngọc bội của truyền nhân Thiên Kiếm đạo cốc.
Vừa rồi ánh mắt vẫn luôn rơi vào bàn tiệc đối diện.
Dường như Cố Trường Sinh và ma nữ đang thấp giọng nói cái gì đó, ma nữ che miệng cười khẽ, hai người cũng không chú ý tới nàng.
Diệp Minh Nguyệt nhìn một màn kia, trong lòng giống như bị hai tay nắm chặt, chẳng biết tại sao, có chút khó chịu và vắng vẻ.
Trước đó chỉ là suy đoán, bây giờ nàng đã xác nhận.
Sắc mặt truyền nhân Thiên Kiếm đạo cốc thay đổi, nhưng rất nhanh đã khôi phục tự nhiên, trong lòng càng cảm thấy Diệp Minh Nguyệt đúng là danh bất hư truyền, trời sinh Trọng Đồng, có lực lượng phi phàm quỷ dị.
“Không biết Minh Nguyệt công chúa...”,
Hắn ta lộ ra ý cười, muốn tiếp tục mở miệng.
Nhưng Diệp Minh Nguyệt đã tự nhiên ngắt lời hắn ta, ý cười không thay đổi, khiến người ta không tìm ra tì vết.
“Giai nhân mỹ nữ, khuynh quốc khuynh thành chỉ là bộ xương khô, vẻ ngoài chỉ là một túi da mà thôi, quá xem trọng sẽ trở thành gông cùm xiềng xích đối với tu vi của mình.”
“Theo Minh Nguyệt, đến một cảnh giới nhất định, tu sĩ sẽ không coi trọng vẻ ngoài của mình nữa. Huống chi sửa đổi dung mạo không phải là chuyện rất bình thường đối với tu sĩ sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận