Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 386: Thực Lực Chân Thật? Và Tiến Lên, Lấy Một Địch Bảy

Mà lúc này, một tiếng hừ lạnh truyền đến, trên ngọn núi, một vị sinh linh đi xuống, trên đầu có sừng thú, rất trẻ trung, màu da rất trắng, đồng thời trên người hiển hiện một đạo táng khí, chính là tu sĩ Huyền Tôn cảnh đỉnh phong.
“Nhân tộc, ngươi đủ rồi, nơi đây chính là Thánh Sơn của táng thổ ta, ngươi đã quấy nhiễu tiểu chủ nhà ta.” Hắn ta lạnh lùng nhìn Cố Trường Sinh, đáy mắt có kiêng kị, nhưng không nồng đậm như những người còn lại.
Hắn ta thấy, mặc dù Cố Trường Sinh rất cường đại, nhưng tiểu chủ nhà mình cũng không kém, đến Chử Hiên từng là một vị thiên kiêu vô địch của Bạch Cốt Châu, bất phân thắng bại với Đồ Tiên, nhưng thời gian trước đã bị tiểu chủ tuỳ tiện trấn áp.
Mặc dù tiểu chủ và Đồ Tiên đều là thiên kiêu vô địch của một châu, nhưng chênh lệch giữa hai bên vẫn là rất lớn.
“Là tùy tùng của vị tồn tại vô địch trẻ tuổi Xích Kiêu Châu, vậy mà đã tu ra táng khí, chắc hẳn hắn ta có thể ngăn cản tên Nhân tộc này.”
Giờ khắc này, đông đảo sinh linh có chút kích động, nhận ra tên thân phận của tên sinh linh trẻ tuổi này, cảm thấy hắn ta có khả năng ngăn cản bước chân của Cố Trường Sinh một lát.
Đương nhiên, bọn họ cũng không cho rằng tên sinh linh trẻ tuổi này có thể ngăn cản Cố Trường Sinh, mà chỉ ngăn được một lát mà thôi.
“Hoặc là cút, hoặc là chết.”
Nhưng vẻ mặt Cố Trường Sinh vẫn bình thản như cũ, cũng không nhiều lời, hời hợt nhìn hắn ta một cái.
“Ngươi...” Tên sinh linh này tức giận, sắc mặt khó coi.
Đến tiểu chủ cũng không khinh thị hắn ta như thế, bởi vì hắn ta cũng là thiên kiêu cường đại đã tu ra một đạo táng khí, siêu việt cùng thế hệ.
Ong!
Lúc này, một cây chiến kích tỏa ra ngân quang sáng chói bỗng nhiên quét ngang mà đến, hai đạo táng khí quấn quanh, mang theo uy thế kinh khủng, giống như cuồng phong mưa rào, oanh một tiếng rơi xuống.
“Đồ Tiên!” Vẻ mặt tên sinh linh trẻ tuổi này lập tức hãi nhiên, mắt thấy sắp bị chiến kích quét trúng, không kịp tránh né, đành phải lấy đạo táng khí của mình hóa thành thần vòng màu vàng, sừng sững trước người.
Nhưng sau một khắc, hắn ta trừng to mắt, thần vòng màu vàng vỡ tan, lại phốc một tiếng, thổ huyết bay ngược ra ngoài, nện trên vách núi màu đen, thương thế rất nặng.
Sau đó Đồ Tiên đi tới, sắc mặt lạnh lùng.
Sợi tóc màu bạc loạn vũ, thân hình cao gầy thon dài, như nữ chiến thần trong thần thoại, trên dung nhan tuyệt mỹ là sát ý lăng liệt.
“Nghe không hiểu chủ nhân nói sao?” Nàng vô cùng cường thế, con ngươi màu bạc rất hờ hững, căn bản không thèm để ý đối phương chính là sinh linh trong táng thổ.
“Có ý tứ.” Cố Trường Sinh nhìn Đồ Tiên, hơi nhíu mày, sau đó khóe miệng lộ ra vẻ hứng thú.
Mà xung quanh lập tức xôn xao chấn kinh.
Rất nhiều sinh linh cảm thấy sau lưng phát lạnh, không ngờ Đồ Tiên sẽ làm như vậy, hơn nữa nàng cường đại đã vượt quá tưởng tượng của tất cả sinh linh.
Cho dù đã tu ra hai đạo táng khí, nhưng cũng không thể nghiền ép đối phương như vậy a.
“Đồ Tiên, ngươi có ý gì?”
Lúc này, chuyện xảy ra ở nơi này đã kinh động đến đỉnh núi, mấy thân ảnh có khí tức kinh khủng bàng bạc nhanh chóng đi xuống.
Trong đó một vị mặc áo bào tím, khuôn mặt tuấn mỹ, sắc mặt rất khó coi, tên là Xích Liêu, là thiên kiêu vô địch đến từ Xích Kiêu Châu.
Sau lưng chính là Vương tộc chí cường, Thủy Tổ là Xích Kiêu Vương vô địch.
Đồ Tiên lạnh lùng nói, “Là hắn muốn chết, không trách ta được.”
“Tiểu chủ...” Tên sinh linh vừa bị đánh bay bò lên, máu me khắp người, gân cốt đứt gãy, thương thế rất nặng.
Ánh mắt nhìn Đồ Tiên tràn ngập oán độc và kinh hãi, đồng thời còn không thể tin được.
Ong!
Lúc này, trên ngọn núi có bảy thân ảnh trẻ tuổi xuất hiện, khí tức vô cùng kinh khủng, áp chế toàn bộ sinh linh, ý chí bàng bạc tràn ngập tứ phương.
Vẻ mặt bọn họ khác nhau, có chấn kinh, có kiêng kị, cũng có coi thường, lạnh lùng, không giống nhau.
Nhưng khí tức của mỗi người đều không kém Đồ Tiên, thậm chí cường thế hơn không ít.
Có sinh linh trên vai có đuôi rắn quỷ dị, có nữ tử tương tự như Nhân tộc, mỹ mạo giống tiên tử, váy trắng bồng bềnh, cũng có người thần bí dùng áo bào đen bao phủ, như sương mù.
“Không nghĩ tới trong thời gian này, thực lực của ngươi đã tăng đến cấp độ này rồi.” Sinh linh trên vai có đuôi rắn quỷ dị nhìn chằm chằm Đồ Tiên nói, trong ánh mắt hiện ra một vòng chấn kinh, sau đó bình tĩnh lại, tự nhận mình sẽ không thua Đồ Tiên.
“Chúng ta thừa nhận, trước đó đã đánh giá thấp thực lực của ngươi, không tới Chí Tôn cảnh, lại có chiến lực đáng sợ như vậy, rốt cuộc ngươi có lai lịch gì?” Sinh linh giấu trong áo bào màu đen mở miệng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm Cố Trường Sinh, có kiêng kị, hắn ta tên là Hắc Phong, từ khi sinh ra đã chưa từng bại.
Giọng nói của hắn ta rất âm lãnh, vô cùng khiếp người, khiến rất nhiều sinh linh không thoải mái, có chút rùng mình.
Nhưng không thể nghi ngờ, bảy tên sinh linh trẻ tuổi này đều cực kì cường đại, vô địch tại mỗi châu, lục bọn họ hiện thân, xung quanh đã yên tĩnh lại.
Từng ánh mắt cuồng nhiệt, sùng kính, ngưỡng mộ nhìn đến, toàn bộ sinh linh xung quanh ngọn núi đều vô cùng tôn kính bọn họ.
Xung quanh bắt đầu sôi trào, nghị luận ầm ĩ.
“Quá tốt rồi! Ta đã đoán được chuyện này mà!”
“Không ngờ bảy vị này lại cùng nhau đi xuống, cuối cùng cũng có trò hay để xem rồi, ta muốn xem tên Nhân tộc này còn cuồng vọng thế nào được, cho dù hắn có thể địch lại một người, nhưng bảy người cùng nhau xuất thủ thì sao?”
“Nơi đây chính là địa bàn của Cửu U táng thổ ta, hắn là một tên Nhân tộc, cho dù thực lực mạnh hơn, chẳng lẽ còn có thể lật ra bọt nước gì hay sao?”
“Nhưng hôm nay, mặt mũi của táng thổ chúng ta đã mất hết, nhiều thiên kiêu trẻ tuổi như vậy lại không thể ngăn cản bước chân của tên Nhân tộc này, haiz, cuối cùng còn cần bảy vị thiên kiêu vô địch xuất thủ...” Có sinh linh thế hệ trước thở dài nói, cảm thấy trên mặt nóng bỏng.
Cho dù như thế nào, bọn họ vẫn hi vọng bảy vị thiên kiêu vô địch này có thể xuất thủ giáo huấn Cố Trường Sinh, trấn áp hắn, tìm về mặt mũi cho Cửu U táng thổ.
Nếu không hôm nay, thật sự quá mất mặt, vài trăm vạn sinh linh ở đây không còn mặt mũi nào nữa.
Trên đường núi màu đen tràn ngập tử khí, hóa thành khói đen che phủ bốn phương tám hướng.
“Lai lịch của ta thế nào cũng không quan trọng, ta chỉ cảm thấy khá hứng thú với Luân Hồi Quả mà thôi.” Cố Trường Sinh ngước mắt nhìn bảy người kia, áo trắng không nhiễm trần thế, sừng sững ở trong đó, từ tốn nói, cũng không để ý đến ánh mắt dò xét của bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận