Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 144: Oanh Động, Đại Địch Tương Lai, Lại Bị Đẩy Lên Sóng Gió Chí Cao

Tám vị tồn tại vô cùng kinh khủng tự bạo, năng lượng ẩn chứa trong đó như ngàn vạn sao trời cùng nổ tùng, thậm chí khiến hư không xung quanh không ngừng đổ sụp, lộ ra một mảnh hư vô đen như mực, vô cùng doạ người.
Nhưng vẻ mặt Hôi lão vẫn rất lạnh nhạt, vung ống tay áo lên, nhẹ nhàng quét tới chỗ dư ba này, lập tức giống như đảo ngược thời gian, tất cả không gian vỡ vụn xung quanh khép lại như lúc ban đầu.
Không có ba động khuếch tán ra, càng không tạo thành sinh linh đồ thán.
“Các ngươi tưởng như vậy có thể vây khốn ta sao? Nếu không phải muốn cho công tử cơ hội giao thủ với Chí Thánh.....”
Ông ấy lắc đầu, sau đó bước ra một bước, đã xuất hiện bên ngoài ngàn vạn dặm!
Nếu tám người này nghe nói như thế, chỉ sợ sẽ càng thêm tuyệt vọng!
Bao gồm lão bà của Vạn Hoàng Sào, chín lão giả của hoàng tộc Thái Cổ nhằm vào Cố Trường Sinh, cũng theo tám người tự bạo mà kết thúc.
Đến nửa khắc sau.
Chỗ sâu trong tinh không đã khô kiệt, lực lượng quy tắc tiêu tán, mới có mấy bóng người mơ hồ xuất hiện, trong đó thân ảnh của một người vô cùng to lớn, hai mắt như bích hồ, tản ra sát khí và lãnh ý khiến thiên hạ biến sắc.
“Trường Sinh Cố...”
Cảm nhận được khí thế vẫn chưa hoàn toàn biến mất ở nơi đây, giọng nói của người này vô cùng băng lãnh, chậm rãi nói ra mấy chữ này.
Nhưng bóng người như một vòng mặt trời sáng chói bên cạnh nhướng mày, ngắt lời người này, “Đạo huynh cẩn thận, đến cảnh giới này của người ta, nhắc đến tên tộc người ta, sẽ bị phát giác...”
“Đáng chết!”
Nghe vậy, bóng người có đôi mắt như bích hồ khẽ biến sắc, sắc mặt trở nên vô cùng xanh xám, khó coi.
“Chẳng lẽ hậu bối của tộc ta cứ như vậy bị trấn áp sao?” Ông ta không cam lòng nói, xuất hiện tại nơi lúc trước Cố Trường Sinh và lão bà Vạn Hoàng Sào chiến đấu, thông qua công pháp quay lại, đã biết tất cả chuyện xảy ra ở đây.
Bọn họ tuyệt đối không ngờ, lai lịch của Cố Trường Sinh lại khủng bố như vậy, có thể là một vị Tiên Vương chuyển thế.
Trên người có Chân Tiên khí mà bọn họ thèm nhỏ dãi.
“Kẻ này không chỉ là Hỗn Độn Thể, bây giờ còn có Chân Tiên khí, người hộ đạo cũng là nhân vật khó chơi... Nếu chúng ta xuất thủ, sợ rằng sẽ khiến Cố gia tức giận, Trường Sinh họa phản phệ, cũng không phải chúng ta có thể tiếp nhận.”
“Nhưng thừa dịp hắn chưa trưởng thành, chúng ta phải nghĩ biện pháp bóp chết hắn trong trứng nước, nếu không sau này, hắn tuyệt đối sẽ là tai hoạ vô tận của chúng ta.” Một thân ảnh mơ hồ màu lửa đỏ khác trầm mặc một lát mới nói, trong mắt lộ ra sát cơ.
“Nếu thật sự là một vị Tiên Vương chuyển thế... Phần nhân quả này, ngươi có dũng khí đón sao?” Một người khác cười lạnh nói.
Lời này vừa ra, lập tức khiến xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch.
Tiên Vương?
Đó là tồn tại gì, có thể quấy nhiễu trường hà thời gian, thậm chí có thể ở một chỗ thời gian khác xuất thủ với bọn họ.
Nếu là Tiên Vương chuyển thế, như vậy phía sau tuyệt đối đã chuẩn bị tất cả.
Bọn họ có can đảm tiếp nhận phần nhân quả này, nói không chừng sẽ bị vị Tiên Vương trong quá khứ kia vượt qua dòng sông thời gian đánh chết!
Chính là vì vậy, bọn họ mới kiêng kị, không dám!
“Cho nên... Hiện tại thật sự dùng bảo thuật trong tộc đi đổi truyền nhân sao?” Thân ảnh khác cũng có khí tức ngập trời, không cam lòng nói.
Bọn họ không muốn bị một tên hậu bối kiềm chế như thế.
Nhưng truyền nhân một thế này rơi vào trong tay hắn, nếu muốn đảm bảo tính mạng của bọn họ, vậy phải ngoan ngoãn dâng lên!
Lúc trước, chuyện này hoàn toàn không có khả năng, không dám nghĩ đến!
Bởi vì truyền nhân của hoàng tộc Thái Cổ, cho tới bây giờ đều là nghiền ép người khác, là biểu tượng vô địch trong toàn thế hệ!
Một khi xuất thế, liền mang ý nghĩa sẽ bước lên vô số thi cốt của thế hệ trẻ tuổi, đi đến con đường vô địch!
Nhưng... Đời này!
Truyền nhân của bọn họ cùng rơi vào tay một người, hơn nữa còn là chín người cùng nhau xuất thủ, cũng không địch lại một mình đối phương.
Chuyện này khiến bọn họ khuất nhục, cũng tức giận.
“Không có khả năng, bảo thuật chí cường của tộc chúng ta chính là gốc rễ trấn tộc, sao có thể để người khác ngấp nghé, không thể tiết lộ ra ngoài!”
Trong đó một người quả quyết cự tuyệt.
“Truyền nhân không có, vậy thì không có. Nhưng bảo thuật tuyệt đối không thể sơ sót được!” Một người khác cũng đồng ý nói.
“Lần này đại thế chi tranh, sao dám đi tranh được?”
“Dựa vào đám truyền nhân phế vật này, sao có thể tranh. May mà tộc ta sớm đã có cách đối phó, chỗ sâu trong tổ địa, năm đó dòng dõi của tổ tiên vẫn luôn giấu kín trong đó, chưa từng xuất thế. Hiện nay... Xem ra đã đến lúc tiểu tổ xuất hiện rồi!” Tồn tại kinh khủng có mắt như bích hồ nói nhỏ, lời nói khiến trong lòng những người còn lại run lên.
Nhưng...
Làm sao bọn họ lại không có chuẩn bị được.
Tin tức Chí Thánh của Vạn Hoàng Sào xuất thủ, dùng binh khí Đại Thánh hủy đi rất nhiều sinh mệnh cổ tinh, khiến vô số sinh linh đồ thán, dường như không có bất cứ giấu diếm nào.
Rất nhanh liền như mọc thêm cánh, truyền khắp tất cả đạo vực, bị vô số thế lực biết được.
Có người toàn thân phát lạnh.
Cũng có người chửi ầm lên, hận ý ngập trời với hoàng tộc Thái Cổ.
Một luồng uy áp của Đại Thánh bộc phát, đủ để tiêu diệt một sinh mệnh cổ tinh.
Mà lúc đó sao có thể chỉ bộc phát một luồng uy áp được?
Dường như tất cả tu sĩ thế lực Nhân tộc đều phẫn nộ, đôi mắt đỏ lên, lòng đầy căm phẫn.
Hoàng tộc Thái Cổ có rất nhiều vô thượng tồn tại, lúc thọ nguyên không nhiều, sẽ nghĩ biện pháp thôn phệ vô số sinh linh trên các sinh mệnh cổ để kéo dài tính mạng.
Đây cũng là thủ đoạn hắc ám.
Mà lần này, bọn họ càng thêm xem thường sinh linh, coi sinh linh như sâu kiến, đồ sát tất cả.
Sau đó.
Trận chiến kia bị người ta truyền ra ngoài, lần nữa nhấc lên sóng gió to lớn!
Cho dù là ai cũng không ngờ.
Truyền nhân Cố gia vốn đang ở nơi sóng gió cao nhất, lại lần nữa bị đẩy lên!
“Có thể là Tiên Vương chuyển thế? Hình như có được một kiện Chân Tiên khí bản mệnh?”
“Đường còn chưa mở, truyền nhân Cố gia đã ngồi vững vàng trên tiên vị rồi? Cùng thế hệ có, ai có thể tranh?”
Tin tức này vô cùng kinh bạo, lập tức như thiên thạch nhập vào biển sâu, kích thích sóng biển ngập trời.
Không có bất kì thế lực nào có thể ngồi yên.
Những thế lực bất hủ, vô thượng đạo thống cũng lâm vào rung động tĩnh mịch!
Trường Sinh Tần gia.
Trong cung điện, Tần Khanh Khanh đang tu luyện cũng ngây ngẩn cả người, sau đó khẽ thì thầm một tiếng, “Tên gia hỏa này, thảo nào từ đầu đến cuối đều có dáng vẻ tự nhiên không màng danh lợi như vậy, thì ra là vì vậy sao...”
Vũ Hóa tiên triều.
Bên trong trọng đồng của Diệp Minh Nguyệt có vô tận huyền diệu và thần phù diễn hóa, sau đó khẽ cười nói, “Tiên Vương chuyển thế... Trường Sinh đạo huynh không hổ là nam nhân ta nhìn trúng...”
Bên cạnh nàng, có nữ tử có thể điên đảo chúng sinh nghe vậy, cũng không khỏi nở nụ cười, giống như một vị ma nữ hàng thế, “Minh Nguyệt nói như vậy, không sợ ta sẽ đoạt của ngươi sao?”
“Hắn sẽ không nhìn trúng ngươi.” Diệp Minh Nguyệt vẫn cười khẽ như cũ, phong thái tuyệt thế.
“Vì sao?” Ma nữ cười nói.
“Bởi vì ngay cả ta, hắn cũng không nhìn trúng, càng không thể coi trọng ngươi.” Diệp Minh Nguyệt đáp.
Tộc địa tộc Kim Sí Đại Bằng.
Trong mật thất tràn ngập tinh thần chi quang vô ngần.
Kim Bằng nhận được tin tức, hóa thân thành hình người trầm mặc, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện vẻ mặt hắn ta có chút mờ mịt.
Trước đó thật vất vả mới dâng lên chiến ý, trong khoảnh khắc lại hóa thành chán nản và tuyệt vọng.
“Một thế này, hắn có địch sao?”
Ngay cả Cổ Đế Tử đang đi trong tuyệt đại cũng dừng bước chân, nhìn ngọn núi lớn màu đen phía trước, không biết đang suy nghĩ cái gì, nửa ngày không có bất kỳ động tác nào.
Tiên Vương điện!
Một cung điện thanh đồng pha tạp vết rỉ, thần quang như nước, tiên ý mênh mông, sáng chói và loá mắt.
Tràn ngập các loại khí tức đáng sợ.
Một người trẻ tuổi toàn thân được sương mù bao phủ đang gánh vác thương sinh mà đứng, giống như ở chỗ sâu trong vũ trụ mênh mông.
“Vị đạo huynh kia chuyển thế? Trùng hợp như vậy sao?”
Hắn ta nhẹ giọng nói, vẻ mặt thận trọng hơn lúc trước rất nhiều.
“Hỗn Độn Thể, ta nên sớm nghĩ đến chuyện này...”
Chí Tôn Đường!
Một vị thiếu niên thanh tú một quyền đập nát ngọn núi nguy nga trước mặt, có khí chất vạn cổ vô địch nói, “Cho dù hắn là cái gì chuyển thế, ta vẫn một lòng vô địch, quét ngang vạn cổ!”
Thánh Phật Tự!
Vị hòa thượng trẻ tuổi giống như đã khoanh chân vô số năm tháng mở mắt, trong mắt một mảnh yên lặng, lại giống như có một tấm gương, phản chiếu vạn vật trên thế gian.
“Đại địch tương lai, không nhìn thấu hắn.” Hắn ta lẩm bẩm nói.
.........
Bạn cần đăng nhập để bình luận