Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 606 - Luân Hồi cổ lá trà pha trà uống, Tô Huyên kiêu căng ngang ngược (2)

Bọn họ cực kỳ hâm mộ ghen ghét nam nhân trẻ tuổi kia.
Sương mù màu đen dày đặc bao phủ vòm trời, càng vào sâu bên trong càng tối tăm.
Bất cứ thần thông cùng pháp lực đều không thể xua tan loại hắc ám này.
Cố Trường Sinh thử dùng Tiên Đồng nhìn ngó hết thảy.
Nhưng thất bại.
Trong chỗ như vậy, ngay cả quy tắc thiên địa đều ẩn đi.
Hơi lạnh cực độ tràn ngập trong không khí, dường như có thể chui vào trong thần hồn.
Đây là lực lượng quy tắc.
Mỗi tấc không gian nơi đây đều tràn ngập lực lượng quy tắc.
Sông màu đen hội tụ tựa như hoàng tuyền, hình thành đại dương tĩnh mịch ở tận cùng Táng Thổ.
Vô cùng yên ả nhưng cũng đen dọa người.
Cố Trường Sinh thậm chí trông thấy nhiều âm linh quanh quẩn bên bờ sông đen, cuối cùng hóa thành bụi ánh sáng bay vào đại dương.
Đại dương rất lớn, mắt nhìn không thấy cuối, lộ ra hơi thở vô cùng huyền diệu thâm ảo.
Đưa mắt nhìn, có thể thấy một gốc cổ thụ cắm rễ trong hải dương, cành lá khô quấn quanh từng lũ ánh sáng.
Bốn phía hải dương là các ngọn núi màu đen đứng yên, trong núi có động phủ cổ xưa, giống như tiên động, vô cùng rực rỡ, tràn ngập thần quang đủ màu, tiên vụ bốc lên.
Tiếng bước chân rất trống trải, Tô Huyên mang theo Cố Trường Sinh đi đến nơi này, bước thật chậm.
Mỗi động phủ cổ xưa đều tràn ngập hơi thở khủng bố, tuy rằng chỉ có một lũ, lại có thể làm chư thiên sụp đổ, vũ trụ khô cạn.
Không chút nghi vấn, bên trong tuyệt đối là tồn tại vô thượng ngồi xếp bằng!
Giọng Tô Huyên bình tĩnh nói với Cố Trường Sinh:
"Đằng trước là Luân Hồi Hải, một trong những nơi thần bí nhất thế gian, chốn yên nghỉ của vạn linh trong truyền thuyết.”
"Tất cả sinh linh sau khi chết đều sẽ đi đến nơi này sao?" Cố Trường Sinh xem qua, nét mặt có một chút hoảng hốt.
Thế gian này thật sự có luân hồi sao?
Ở đây, hắn nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng kỳ dị.
Một đám đốm sáng chìm vào hải dương, rậm rạp, kéo dài vô tận, hội tụ mà đến, giống như là chúng sinh vạn linh đi hướng cuộc sống mới.
Mỗi đốm sáng khi chìm vào đáy biển sẽ có từng hình ảnh vụt qua, đó là ký ức khi còn sống.
Ở đây bị nước biển tẩy rửa sạch sẽ, hoàn toàn quên đi.
Nhưng mà, trong đó cũng có người thực lực cường đại khi còn sống, một phần ký ức được giữ lại trong Luân Hồi Hải.
Đây được gọi là túc tuệ.
Tô Huyên nói:
“Mỗi vũ trụ muốn giữ cân bằng thì không thể thiếu luân hồi, nếu không có thì làm ra luân hồi.”
Với Tô Huyên, luân hồi chỉ là một thủ đoạn giữ cân bằng sinh linh trong vũ trụ.
Chỉ cần tu vi đến cảnh giới nhất định thì hoàn toàn có thể nhảy ra luân hồi.
Chân mày Cố Trường Sinh giật nhẹ, hỏi:
"Nếu điều khiển Luân Hồi Hải thì chẳng phải nghĩa là ngay sau đó mệnh mạch của vô lượng chủng tộc cùng sinh linh Tiên Vực rồi?”
Tô Huyên nhìn hắn một cái, nói:
“Không đâu, Luân Hồi Hải là mấy quy tắc cấp bậc cao của Tiên Vực vận hành, dù đến cấp bậc như ta cũng không cách nào quá mức quấy nhiễu, sẽ chạm đến nhân quả khó thể tưởng tượng.
Cố Trường Sinh gật đầu, nhớ đến chính mình đã từng luyện hóa Luân Hồi Quả, trong nội vũ trụ hình thành sáu cánh cửa.
Đó thật ra cũng là quy tắc Lục Đạo Luân Hồi cần thiết để thế giới hoàn chỉnh tồn tại.
Chẳng qua mới chỉ là hình thức ban đầu.
Tô Huyên mang theo Cố Trường Sinh đi đến nơi này đã kinh động sinh linh trong từng động phủ.
Có người đi ra, đứng ở trên ngọn núi nhìn qua, rất nghi hoặc, nhưng không dám tiến lên quấy nhiễu.
Đối với Cố Trường Sinh khuôn mặt mơ hồ, hơi thở xa lạ, bọn họ ôm lòng tò mò, nhưng không dám hỏi thăm.
Trừ mấy vị tồn tại vô thượng ra, không ai có tư cách nói chuyện với Tô Huyên.
Nàng mang theo Cố Trường Sinh tiếp tục đi tới, sau đó trực tiếp đi hướng một chỗ động phủ.
Nơi đó có một gốc cổ thụ cắm rễ, cành lá đung đưa, ánh sáng rực rỡ đầy trời, đúng là một gốc Luân Hồi Cổ Trà Thụ cắm rễ tại đây, ánh sáng nhiều màu lấp lánh.
Mỗi mảnh lá cây đều khác nhau, có một trăm lẻ tám chiếc lá, trong suốt lấp lánh, rực rỡ chói mắt.
Có giống chòi nhỏ, có giống Tiểu Kỳ Lân, có hình dạng như Tiểu Tiên Hoàng, hấp thu quy tắc trong Luân Hồi Hải, chìm đắm luân hồi chi ý.
Chúng nó đại biểu đạo khác nhau, có ý nghĩa cực kỳ quan trọng đối với cảm ngộ luân hồi chân thực.
Hiện nay tuy cổ thụ chưa tới mùa chín nhưng bị Tô Huyên trực tiếp ngắt lấy, hái tất cả lá cây, từng mảnh như tiên quang phá không gian, rực sáng tột đỉnh.
Luân Hồi Cổ Trà Thụ, chỉ xuất hiện ven Luân Hồi Hải, vô số kỷ nguyên qua chỉ có vài cây, có thể thấy nó quý hiếm cỡ nào.
Tiên Vương dùng một mảnh đều thấy tiếc đứt ruột.
Chủ nhân của động phủ này xuất hiện, tuy chưa đến Chuẩn Tiên Đế cảnh nhưng cũng cực kỳ khủng bố.
Đạo hạnh của người này vô cùng tinh thâm trong Tiên Vương, là nhân vật cấp bá chủ tại đây.
Nhưng mà, giờ phút này hắn sắc mặt rất xanh mét, vô cùng kiêng kỵ, không chút nào dám ngăn cản, không dám hé miệng một câu.
Hắn không chút nào hoài nghi.
Chính mình nếu dám ngăn cản, tuyệt đối sẽ bị Tô Huyên một chưởng đập chết.
Tô Huyên ung dung vô cùng, giống như đi dạo trong vườn hoa nhà mình, dùng ống ngọc niêm phong mớ lá trà, ném cho Cố Trường Sinh, nói:
“Pha trà uống.”
Các sinh linh trong núi đều ngây người, rất kiêu căng ngạo mạn, không hổ là Tô Huyên hung uy cái thế.
Sau khi nàng thành tựu Chuẩn Tiên Đế thì càng không kiêng dè gì, không ai trị được nàng.
Chủ nhân của động phủ toàn thân ẩn mình trong sương mù Hỗn Độn, sắc mặt xanh mét, thân hình run rẩy.
Đây là bởi vì tức giận và tiếc của.
Luân Hồi Cổ Trà Diệp, hắn còn không nỡ dùng.
Kết quả lại bị Tô Huyên thoải mái hái xuống, ném cho nam nhân áo trắng bên cạnh nàng.
Khiến hắn nỗi lòng bất bình, vô cùng buồn bực là, hắn không dám ngăn cản.
Việc này cũng quá kiêu ngạo, rất khi dễ người!
Luân Hồi Cổ Trà Thụ đã sinh ra linh trí đều run rẩy, nơm nớp lo sợ, không dám chạy trốn.
Dưới khí cơ Chuẩn Tiên Đế của Tô Huyên, chư thiên đều đang run rẩy, càng miễn bàn sinh linh nơi đây đều không kiềm được biến sắc.
“Pha trà uống?”
Cố Trường Sinh sửng sốt, nhận lấy ống ngọc, không từ chối, hơi bật cười.
Hắn không ngốc.
Luân Hồi Cổ Trà Diệp nhìn liền biết là đồ tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận