Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 403: Cố Trường Sinh Hỏi Thăm, Nên Gọi Ngươi Là Tô Tiểu Huyên, Hay Là Tô Huyên Vương (2)

Nhưng chuyện này cũng nói rõ Tô Huyên Vương xảy ra vấn đề lớn, nếu không đã một chưởng vỗ chết bọn họ rồi, không cần lưu đến bây giờ.
“Cấm chế đang rung động, nói rõ khí tức của Tô Huyên Vương đang yếu đi.” Trong đó một vị sinh linh mở miệng nói, bị hắc vụ nồng đậm bao phủ, đôi mắt mở hé ra, có vô tận huyết hải diễn hóa, sơn hà hủy diệt, sao trời vẫn lạc, trong đó táng diệt vô số sinh linh.
“Mấy ngày nay, chính là lúc chúng ta thoát khốn phản phệ!” Một vị sinh linh khác cũng mở miệng nói, khí tức bành trướng mênh mông, giống như một phương vũ trụ cổ lão đang diễn hóa, cường đại đến vô biên.
“Tô Huyên Vương xảy ra vấn đề lớn, đã không còn đỉnh phong, Tiên Vương đạo quả vỡ vụn, các Tiên Vương còn lại vẫn không biết chuyện này, nếu không nhất định đã san bằng Tô Huyên châu rồi.” Một sinh linh có khí tức rất cường đại mở miệng, thanh âm lạnh lùng, không kém bán Tiên Vương bao nhiêu, chỉ là thanh âm ba động, đã khiến hư không vỡ ra một khe lớn đen như mực.
Thời kì đỉnh phong, sáu người bọn họ đều là tồn tại có thể tuỳ tiện diệt sát Chân Tiên, dù chưa đến Tiên Vương, nhưng đã cường đại vô biên, hiện nay sáu người thoát khốn, chính là thời cơ tốt nhất để hủy diệt Tô Huyên Vương.
Ánh mắt bọn họ u lãnh, nhìn chằm chằm rất chỗ sâu.
Không bao lâu, Cố Trường Sinh đã bị lão bà áo đen đưa đến một tòa cung điện to lớn, vô cùng hùng vĩ, giống như đứng lặng tại chân trời.
Khí tức đáng sợ tràn ngập, hai bên có thủy triều đen như mực, giống như nước Thái âm Hà, tràn ngập hỗn độn khí, giống như có thể thông hướng đến chỗ sâu trong tinh không.
“Chủ thượng ở ngay trong đó.” Lão bà mặc áo đen nhìn Cố Trường Sinh, trong mắt lóe lên dị sắc.
Mặc dù cảm nhận được lão bà áo đen này không có hảo ý, nhưng Cố Trường Sinh cũng không để ý, hắn đã cảm nhận được mệnh đăng của Tô Tiểu Huyên bắt đầu rung động kịch liệt.
Rất rõ ràng, Tô Tiểu Huyên đang ở bên trong đại điện.
Oanh!
Sau một khắc, đại điện mở rộng, trong đó giống như di tích phủ bụi phát ra âm thanh phá hủ.
Cố Trường Sinh còn chưa bước vào, đã nhìn thấy máu trên mặt đất, chín loại sắc thái xen lẫn, rất kinh người, tiên huy sáng chói.
Khí thế kinh khủng khiến da thịt hắn muốn nứt ra, giống như đại đạo chi đao cắt xương, cho dù là hỗn độn khí rủ xuống, cũng đang răng rắc vang lên, muốn vỡ nát.
Máu của Tiên Vương!
Hơn nữa, số lượng còn không ít, hình thành một hồ nước nhỏ.
Lão bà mặc áo đen rời đi, không ở lại nơi này.
“Ta nên gọi ngươi là Tô Tiểu Huyên, hay là Tô Huyên Vương đây?” Cố Trường Sinh mở miệng hỏi, cất bước đi vào đại điện, người tí hon màu đen ngăn cách ở phía trước.
Trong nháy mắt, hắn giống như đi tới chỗ rất sâu trong vũ trụ, từng khỏa sao trời cổ lão bàng bạc chìm nổi trên đỉnh đầu, ngàn vạn tinh quang sáng chói, thiên hà bao la hùng vĩ, lan tràn đến thế giới khác.
Ở nơi đó, có vương tọa đứng lặng!
Một thân ảnh thon dài yểu điệu, vô cùng mơ hồ, được khí thế vô tận che lấp, tiên khí và hỗn độn khí xen lẫn, rất thần bí.
Thân ảnh này nghiêng đầu, ngồi trên vương tọa, dáng vẻ rất uy nghiêm, nhưng giống như cách Cố Trường Sinh vô tận cự ly.
Ánh mắt hai người giao nhau trên hư không, trong tiên đồng của Cố Trường Sinh bộc phát phù văn sáng chói.
Sau đó hắn kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể kịch chấn, người tí hon màu đen không thể ngăn cách khí cơ ở nơi này, trong mắt chảy xuống vết máu và hỗn độn khí.
Tiên Vương không thể trực quan!
“Lá gan không nhỏ.” Thân ảnh ngồi trên vương tọa mở miệng, âm thanh vô cùng êm tai, lại đạm mạc, tràn ngập vô thượng uy nghiêm, giống như một câu có thể hủy diệt thế giới, chúng sinh vẫn lạc.
Trong mắt Cố Trường Sinh lấp lóe tiên huy, vết máu biến mất, sau đó hà thụy dâng lên, thương thế khôi phục, thần tính chảy xuôi, không có gì đáng ngại.
“Ta nên gọi ngươi là Tô Tiểu Huyên, hay là Tô Huyên Vương đây?” Giọng nói của hắn rất bình thản, lần nữa hỏi ra vấn đề này.
Giọng nói của Cố Trường Sinh rất bình tĩnh, giống nhau ánh mắt hắn.
Thân ảnh yểu điệu ngồi trên vương tọa được tầng tầng tiên vụ bao phủ.
Giống như cách Cố Trường Sinh một mảnh tinh không, thậm chí còn không chỉ như vậy, đó là tồn tại bất hủ vận dụng không gian huyền diệu.
Dựa vào cảnh giới hiện nay của hắn, chỉ có thể cảm giác được một chút mánh khóe.
Nhưng vẫn khiến Cố Trường Sinh rõ ràng, khí tức của thân ảnh giống hệt khí tức của Tô Tiểu Huyên, như đồng nguyên, trên thế gian không thể tìm ra người nào khác có khí tức như vậy.
Tô Tiểu Huyên đi theo hắn một thời gian rất dài.
Đối với khí tức của nàng, đương nhiên Cố Trường Sinh sẽ không cảm giác sai.
Khác biệt chính là tu vi của Tô Tiểu Huyên và người trước mắt này như một người trên trời, một người dưới đất, hoàn toàn không thể liên hệ với nhau.
Sau khi hỏi lại câu kia, Cố Trường Sinh không tiếp tục mở miệng nữa.
Trong cung điện chỉ có khí tức bàng bạc diễn biến, từng khỏa sao trời ù ù chuyển động, từng đầu Thiên Hà chảy xuống, từng đóa bọt nước bắn lên, giống như từng thế giới trôi nổi.
Ý tứ của hắn rất rõ ràng.
Nếu người trước mắt này trả lời là Tô Tiểu Huyên, như vậy Cố Trường Sinh sẽ thực hiện lời hứa của hắn, cứu nàng rời khỏi nơi đây, cho dù ngày sau nàng sẽ trở thành ai.
Nếu người trước mắt này trả lời là Tô Huyên Vương, như vậy Cố Trường Sinh sẽ không có bất cứ do dự nào, trực tiếp quay người rời đi, sau đó trở về Tiên Vực, không nhúng tay vào việc này nữa.
Mặc dù Tô Huyên Vương hung uy cái thế, khiến vô số sinh linh trong tám châu e ngại.
Nhưng Cố Trường Sinh có lực lượng, có thể làm tất cả, vì vậy vẻ mặt hắn vô cùng bình tĩnh, chờ đợi đối phương lựa chọn.
“Ngươi bắt ta lựa chọn?”
Sau đó, xuyên thấu qua tầng tầng tiên vụ và sương mù hỗn độn, truyền đến âm thanh uy nghiêm, vô cùng dễ nghe, như tiên âm, thế gian khó tìm, có thể khiến vô số sinh linh say mê.
Đồng thời cũng xen lẫn băng hàn, giống như có thể đông kết Cửu Thiên, linh hồn hóa thành vụn băng!
“Nếu không thì sao?” Cố Trường Sinh cười khẽ, cũng không thèm để ý đến khí tức băng hàn kia.
Hắn biết rõ đối phương nhận ra mình, nếu không sẽ không để lão bà áo đen kia dẫn đường, càng không ở đây chờ hắn.
Nhưng Cố Trường Sinh cũng không rõ ràng tính toán của nàng là thế nào.
“Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi đến từ gia tộc kia là ta không dám giết ngươi sao?” Trong lời này ẩn chứa sát ý vô tận, khiến cho từng khỏa cổ tinh trôi nổi trên tinh không đều run rẩy, như muốn rơi xuống.
Cả tòa cổ điện cũng rung động, tràn ngập sát khí đáng sợ, Thiên Hà cuồn cuộn, bọt nước vỡ vụn, từng thế giới đổ sụp, trong đó vô cùng vô tận sinh linh đang biến mất hủy diệt, bị dìm ngập.
Thân ảnh của Tô Huyên Vương tan biến trên vương tọa.
Chân trần của nàng trắng hơn tuyết, tinh tế tỉ mỉ không tì vết.
Hư không dập dờn gợn sóng, một bước đạp đến, vượt qua vô tận không gian.
Một thân váy dài màu đen bao trùm thân ảnh thon dài yểu điệu, phong thái tuyệt thế, sợi tóc bay múa, bên trong đôi mắt là một mảnh đạm mạc băng hàn.
Oanh!
Vạn vạn xích hà ngưng tụ, hóa thành một cây trường mâu, hải dương pháp tắc sôi trào, xuyên thấu qua thời gian và không gian, lập tức xuất hiện ở mi tâm Cố Trường Sinh.
Cỗ lực lượng kinh khủng này khiến Chân Tiên cũng phải hóa thành bột mịn, hư không đổ sụp, hóa thành hư vô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận