Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 363: Tô Tiểu Huyên Bị Nhốt Tại Cấm Khu Sinh Mệnh, Muốn Động Thân, Cửu U Táng Thổ

“Đương nhiên ta nhớ rõ Tiểu Huyên, nhưng không phải nàng đã trở về tông môn rồi sao? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Trường Sinh nhíu mày, hỏi.
Mặc dù trước đó hắn đoán được Tô Tiểu Huyên rất có thể đã xảy ra chuyện, nhưng chính tai nghe thấy lại là một chuyện khác.
“Đúng là Tiểu Huyên đã xảy ra chuyện, đoán chừng chỉ có Thần Tử mới có thể cứu nàng...”
Nghe vậy, lão tổ của kiếm phái Hoán Nhan vội vàng nghiêm túc nói.
“Chuyện gì?”
Cố Trường Sinh nhìn ông ta hỏi.
“Tiểu Huyên đi tìm kiếm cơ duyên, kết quả không biết vì nguyên nhân gì lại chạy đến Cửu U táng thổ, bị vây ở trong đó...”
Trên mặt lão tổ kiếm phái Hoán Nhan lộ ra một tia giãy dụa và e ngại, lúc nói ra, giọng nói không khỏi run nhẹ.
Đó là một loại kiêng kị đối với Cửu U táng thổ.
Đối với ba đại cấm khu sinh mệnh này, các tu sĩ tại ba ngàn đạo vực đều có một loại sợ hãi và kính sợ.
Nếu không tất yếu, đến cái têm cũng không muốn nhắc đến.
Nghe nói như thế, Cố Trường Sinh hơi híp mắt, nhớ tới kiếm gãy Đại La đến từ Cửu U táng thổ.
Lúc ấy Tô Tiểu Huyên đã cảm giác lai lịch của nó và nàng có quan hệ.
“Việc này, ngươi từ đâu biết được?”
Cố Trường Sinh tập trung nhìn lão tổ của kiếm phái Hoán Nhan.
“Là Tiểu Huyên thông qua một môn bí thuật trong tông môn, truyền về tin tức về cho chúng ta, nói là bị nhốt bên trong, bảo chúng ta nghĩ biện pháp cứu nàng.”
“Nhưng người mạnh nhất trong tông môn chúng ta chính là ta, còn không có tư cách đến gần Cửu U táng thổ nữa, cho dù là chỗ ngoài cùng cũng không dám tiếp cận nửa bước...”
“Cho nên chỉ có bẩm báo việc này cho Thần Tử ngài.”
Nói đến đây, lão tổ kiếm phái Hoán Nhan cũng rất đắng chát và bất đắc dĩ.
Cửu U táng thổ.
Chỉ cần là tu sĩ tại ba ngàn đạo vực, một khi nghe thấy cái tên này, tuyệt đối sẽ sợ hãi, đứng cách xa xa, căn bản không dám tới gần.
Có thể nghĩ lực uy hiếp của nó thế nào.
Người có chút thực lực, còn không tới gần, một luồng hắc khí từ trong đó bay tới, đoán chừng có thể hóa ông ta thành một đoàn máu đen.
Hơn nữa, ông ta cũng không biết Cố Trường Sinh có vì một thị nữ nho nhỏ như Tô Tiểu Huyên mà mạo hiểm tiến về cấm khu sinh mệnh như Cửu U táng thổ không.
“Chuyện này, ta đã biết.”
Cố Trường Sinh có chút trầm ngâm, sau đó gật đầu nói.
Không phải hắn kiêng kị Cửu U táng thổ, mà đang suy đoán Tô Tiểu Huyên bị khốn ở trong đó, là do nguyên nhân nào.
Dựa vào tu vi khá yếu kia của nàng, đừng nói truyền tin tức ra ngoài, chỉ cần bước vào trong đó, cũng không có khả năng còn sống được.
Chuyện này, rõ ràng có cổ quái và kỳ quặc.
“Hẳn là trí nhớ lúc trước của Tiểu Huyên đã thức tỉnh rồi?”
Trong lòng Cố Trường Sinh suy đoán nói.
Ngoài ra, hắn không nghĩ ra còn khả năng nào nữa.
Lão tổ của kiếm phái Hoán Nhan nhìn thấy vẻ mặt của Cố Trường Sinh, cũng không dám hỏi thăm tính toán của hắn, dù sao chuyện này cũng thông báo đến Cố Trường Sinh rồi.
Cuối cùng có quản hay không, đó chính là chuyện của Cố Trường Sinh.
Nghĩ tới đây, lão tổ của kiếm phái Hoán Nhan thở dài một tiếng, trong lòng vẫn rất hi vọng Cố Trường Sinh có thể đi cứu Tô Tiểu Huyên.
Mặc dù chuyện này có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng dựa vào sự cường đại của Cố gia bây giờ, hẳn là không vấn đề gì?
“Tiểu Huyên bị vây ở Cửu U táng thổ bao lâu rồi?” Vẻ mặt Cố Trường Sinh bình thản, lần nữa mở miệng hỏi.
“Sắp ba tháng rồi, trong lúc đó mệnh đăng vẫn luôn yếu ớt ảm đạm, nhưng từ đầu đến cuối vẫn còn duy trì, không dập tắt.”
Lão tổ kiếm phái Hoán Nhan nghe nói như vậy, vội vàng trả lời, đây cũng là chuyện khiến bọn họ cảm thấy kì lạ.
Theo lý mà nói, nơi như Cửu U táng thổ, cho dù là Chân Tiên cũng rất khó sống sót.
Với chút tu vi như Tô Tiểu Huyên, lại có thể sống sót gần ba tháng, đúng là kỳ tích khó mà tin nổi.
Đương nhiên Cố Trường Sinh sẽ không bỏ mặc Tô Tiểu Huyên.
Tốt xấu gì nàng cũng ở bên cạnh hắn nhiều năm, gọt nhiều linh quả như vậy.
Cho dù hiện nay bên người hắn là Liên Tinh, cũng không ở bên cạnh hắn thời gian lâu như Tô Tiểu Huyên.
Sau đó, Cố Trường Sinh để lão tổ của kiếm phái Hoán Nhan trở về, hắn thì đến Tàng Thư Các của Cố gia, đọc qua tư liệu liên quan đến Cửu U táng thổ.
Trong Tàng Kinh Các mênh mông như vũ trụ, từng khỏa Tinh Thần lấp lóe, đều là các loại bí văn cổ lão lưu truyền lại.
Thần niệm hào hùng đảo qua từng cái.
Nhưng khiến Cố Trường Sinh khá bất ngờ.
“Vậy mà không có bất cứ ghi chép nào liên quan đến Cửu U táng thổ.”
Cố Trường Sinh có chút kinh ngạc, lông mày hơi nhíu lại.
Thái độ của Cố gia đối với ba đại cấm khu sinh mệnh giống như hai bên không liên quan gì đến nhau.
Trên cơ bản không có miêu tả và ghi chép liên quan tới Cửu U táng thổ.
Sau đó, khu không thể nói ở thiên ngoại hay khu không người ở Dị Vực cũng là như thế.
“Chuyện này, xem ra không khác những lời các lão tổ đã nói với ta.”
“Chưa tới Chân Tiên cảnh, đừng đi nhìn trộm những thứ này.”
“Nhưng Tiểu Huyên lại đi vào trong đó, cho dù không muốn xem cũng không được.”
Cố Trường Sinh nghĩ tới đây, cũng không do dự quá lâu, trực tiếp đi đến tổ điện.
Ông!
Tiên vụ trong điện phun trào, thần hà xen lẫn, ẩn chứa vô số huyền diệu và đạo lý.
Hôi lão và Cố Tứ gia đang ở đây.
Hai người rất nhàn nhã uống trà, hơi nóng bốc lên, hóa thành các loại đồ hình trên hư không, như rồng như hoàng, sinh động như thật.
Sau đó, hóa thành từng mặt gương nhỏ, óng ánh long lanh, hiện ra các chuyện trong ba ngàn đạo vực, có vẻ cực kì thần dị.
“Trường Sinh bái kiến lão tổ, bái kiến Hôi lão.”
Cố Trường Sinh chắp tay chào hỏi.
Hôi lão gật đầu, vẻ mặt hòa ái.
Cố Tứ gia cười ha hả nhìn hắn, nói, “Ngồi đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận