Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 696 - Ta đã trở về, chân tướng Sơn Hải thành bị công phá, Chuẩn Tiên Đế dấn thân vào hắc ám

"Tổ tiên năm đó trong đại quyết chiến anh dũng chống lại Dị Vực, cuối cùng không theo chư vị Tiên Vương rời khỏi, mà ngược lại ở lại nơi này, lúc mười vạn năm trước sắp tọa hóa, người đánh tới Dị Vực, cuối cùng chẳng biết đi đâu, sinh tử khó tìm."
"Hậu nhân chúng ta tuân theo di nguyện của tổ tiên, quét mộ cho tất cả chiến sĩ năm đó, giữ lại tôn nghiêm sau khi chết."
Âm thanh của lão nhân một mắt thọt chân hơi run hồi đáp, nhìn khuôn mặt của Cố Trường Sinh, trong lòng nhấc lên cơn sóng thần.
Dùng từ đại thống lĩnh ngang hàng để xưng hô tổ tiên Lạc Phong, ngoại trừ nhân vật năm đó cùng kề vai chiến đấu ở Sơn Hải thành thì còn có thể là ai khác?
Ở mảnh Tiên Vực không trọn vẹn bây giờ, dù là người sống lâu, thọ nguyên cũng sẽ suy giảm lớn, ngay cả trăm vạn năm cũng khó mà sống sót.
Tổ tiên Lạc Phong trước đây càng là bị thương, bị hơi thở của một vị tồn tại Tiên Vương Dị Vực làm cho bị thương căn nguyên, trăm ngàn năm trước thương thế nặng thêm.
Nếu không, một vị tồn tại Chân Tiên cảnh ở mảnh Tiên Vực không trọn vẹn như hiện giờ đã đủ quét ngang tám phương, trấn thủ một phương an bình, không người dám tới náo động.
"Tiền bối, người là vị kia trở về sao?"
Lão nhân một mắt thọt chân lần nữa âm thanh run rẩy hỏi, bởi vì khuôn mặt của Cố Trường Sinh thật sự quá giống với một vị nhân vật trong ghi chép khắc trên đá.
Vị trong truyền thuyết kia, từ lúc xuất thế, đánh vỡ rất nhiều truyền thuyết ký lục, một đường quét ngang, tài tình kinh diễm vô song, thiên tư vạn cổ không một, chưa bao giờ thất bại.
Thậm chí lúc ở Chân Tiên cảnh, một người chém giết với ba vị Tiên Vương Dị Vực ở ngoài biên ải, tăng cao sĩ khí Tiên Vực, trở thành một thần thoại.
Đáng tiếc, không biết đã chạm tới điều gì, bị hắc ám nhanh chóng ăn mòn, sau đó rơi vào vực sâu hắc ám chưa biết.
Đây là bi ai của Tiên Vực, cũng là nỗi tiếc nuối và oán than trong lòng vô số tu sĩ.
Không thể chứng kiến một thần thoại huy hoàng sinh ra, mà chớp mắt bỏ mạng, quá mức chói mắt, giống như phù dung sớm nở tối tàn, như sao chổi rơi xuống.
Thế nhưng, dù vị kia đã sa vào hắc ám, cũng vẫn còn rất nhiều người tin tưởng vững chắc: "Một ngày nào đó trong tương lai, hắn sẽ trở về."
"Sẽ lại quét ngang kẻ địch khắp thiên hạ."
Bao gồm tổ tiên của bọn họ cũng nghĩ như thế, đánh giá rất cao vị tồn tại trẻ tuổi kia, thậm chí đặt tới tình trạng sùng kính.
Cho nên, lão nhân thọt chân một mắt chỉ có rung động trong lòng, âm thanh run rẩy, hắn đang hoài nghi, nhưng cũng muốn tin tưởng.
Ở thế gian này, làm gì còn có sinh linh nào có thể từ sau đại quyết chiến ban đầu vẫn có thể sống sót được chứ?
"Là ta, ta đã trở về."
Cố Trường Sinh gật đầu, nhẹ giọng nói.
"Thật tốt quá, thật tốt quá!"
Lão nhân thọt chân một mắt thân thể run rẩy, giọng nói run run, vô cùng kích động, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Vị cổ nhân trong truyền thuyết kia thật sự đã trở về.
Một khi tin tức này truyền ra, tuyệt đối sẽ khiến Tiên Vực và Dị Vực hiện giờ chấn động.
Thậm chí Cửu Thiên đã đóng lối đi cũng sẽ bị kinh động.
Chuyện này thật sự quá khó tin, đây chính là một vị nhân vật vô địch trở về từ trong bóng tối, đã từng là thần thoại.
Hắn đã không biết phải hình dung tâm tình bây giờ của mình như thế nào.
Sau đó, lão nhân thọt chân một mắt kể lại những chuyện đã xảy ra trong Tiên Vực suốt tám mươi vạn năm qua cho Cố Trường Sinh biết.
Dù sao năm đó tổ tiên của hắn tự mình tham gia trận chiến ấy, rất nhiều chuyện đều là chính mắt nhìn thấy.
Có rất nhiều ghi chép về trận chiến ấy, có người nói Chuẩn Tiên Đế Dị Vực cùng khôi phục, thi triển thần thông vô thượng, một hơi hủy diệt ý chí thiên địa của Tiên Vực.
Sau đó, Sơn Hải thành bị rất nhiều Tiên Vương Dị Vực quét ngang, trở thành phế tích.
Rất nhiều Tiên Vương Tiên Vực chết trận, rất rất nhiều sinh linh và tu sĩ ngay cả thi hài cũng khó để lại trong trận chiến ấy, hóa thành bột mịn.
Nhưng đây chỉ là lời đồn.
Kết quả thật sự khiến người ta phát lạnh.
Bên trong Sơn Hải thành, một vị Chuẩn Tiên Đế sớm đã dấn thân vào hắc ám.
Hắn đánh lén Nhị Tổ Cố gia trước đây trấn thủ Hoành Đế, thả ra Hoành Đế.
Hai vị Chuẩn Tiên Đế nội ứng ngoại hợp, thôi động Chuẩn Tiên Đế Khí với Tiên Vực, một kích thiếu chút nữa đánh chìm chư thiên vạn vực.
Chính vì một kích này mới đưa đến Tiên Vực rất nhanh bị thua.
Dù là sau đó mấy vị Chuẩn Tiên Đế Tiên Vực cùng nhau ra tay trấn áp cũng không thể cứu vãn, cấp bậc Chuẩn Tiên Đế công phạt, sao có thể dễ dàng hóa giải như vậy.
Số sinh linh và tu sĩ bị một kích kia giết chết không cách nào dùng số lượng để ước chừng, thế giới bị xóa bỏ, khó có thể đếm hết.
"Chẳng lẽ Hoành Đế trước đây bị trấn áp cũng là một âm mưu?"
Cố Trường Sinh nhíu mày, bây giờ nghĩ lại, lúc trấn áp Hoành Đế, thật sự có rất nhiều bí ẩn.
Lão nhân thọt chân một mắt lại tiếp tục nói:
"Sau chiến cùng loạn tám mươi vạn năm, rất nhiều người chết ở trận chiến ấy, ngay cả Tiên Vương cũng khó may mắn tránh khỏi, càng đừng nói tới những sinh linh ở cấp bậc khác."
"Không còn cách nào khác, sau cùng mấy vị Chuẩn Tiên Đế chỉ có thể dùng Chuẩn Tiên Đế Khí, cùng nhau hợp lực một lần nữa xây dựng pháp trận trên Tiên Vực, sáng tạo thế giới, tái tạo lại Cửu Thiên, đóng cửa thông đạo đi thông Tiên Vực."
"Chỉ có bộ phận hậu duệ Tiên Vực được đưa vào trong đó, phần lớn người không kịp được mang đi, Dị Vực đã cử binh đánh tới, rất nhiều Đạo Vực và truyền thừa bị hủy diệt.
Lời nói này không khác biệt quá lớn với hiểu biết của Cố Trường Sinh.
Trên Cửu Thiên, Chuẩn Tiên Đế Khí vẫn luôn thức tỉnh, phụ trách trấn thủ cửa Cửu Thiên, Dị Vực cũng không dám tùy tiện khấu quan.
Bằng cách này, ngược lại có thể cho hậu duệ Tiên Vực có thời gian tu dưỡng sinh tức.
Ầm!
Đúng lúc này, Càn Khôn run rẩy, chân trời bốc lên nhiều làn khói đen, một đoàn sinh linh Dị Vực cưỡi mãnh thú xuất hiện ở trên cao.
Xa xa là một cái khe lớn bị khói đen dày đặc bao phủ, rất rộng lớn, cỡ nghìn vạn trượng, lan tràn bất tận, tựa như khe nứt trên trời vắt ngang ở nơi đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận