Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 607 - Tô Huyên giận dữ, bản tính hung uy, rốt cuộc là ai

Tô Huyên nhìn hắn một cái, khóe miệng lộ ra ý cười, nhưng chỉ tồn tại trong phút giây, rất nhanh khôi phục lạnh lùng hờ hững, giống như ảo giác.
Nàng biết Cố Trường Sinh yêu thích uống trà.
Luân Hồi Cổ Trà Diệp không có tác dụng lớn với nàng, nhưng rất hữu dụng với Cố Trường Sinh.
Có hiệu quả kinh người hơn Ngộ Đạo Cổ Trà Diệp, có thể tăng trưởng tu vi đạo hạnh hiện giờ của Cố Trường Sinh.
“Nam nhân áo trắng kia là ai? Còn chưa đến Tiên cảnh mà đi bên cạnh nữ ma đầu này.”
“Còn được đãi ngộ như vậy?”
"Không ngờ rằng bên người nàng sẽ xuất hiện người sống, trông hai người khá thân mật.”
Giây phút này, sinh linh trong từng ngọn núi đều đang truyền âm, suy đoán thân phận của Cố Trường Sinh, mắt bắn ra thần quan đủ màu, muốn nhìn thấu hắn.
Nhưng ngoài người Cố Trường Sinh tràn ngập quy tắc chi ý mông lung, ngăn trở hết thảy ánh mắt.
"Tìm cái chết!"
Lúc này, Tô Huyên hừ lạnh một tiếng.
Dám truyền âm trước mắt nàng, xem Chuẩn Tiên Đế là tu chơi thôi sao?
“Nguy rồi!”
Thấy thế, đám sinh linh rung lên, thần hồn suýt vỡ, nổ tung, người vã mồ hôi lạnh, nghĩ mà sợ.
Rất hiển nhiên, nhìn ngó Cố Trường Sinh chọc Tô Huyên không vui, sát ý khủng bố nháy mắt bao phủ khung trời.
Toàn bộ Luân Hồi Hải dâng lên sóng triều màu đen ngập trời.
Tất cả sinh linh đều run rẩy, hô to tha mạng, không kiềm được quỳ xuống. Cảm giác sát khí ngưng tụ trên đầu, một ý niệm có thể quyết định sự sống của bọn họ.
Đây là cơn giận của Chuẩn Tiên Đế.
Ngay cả Tiên Vương cũng như con kiến.
Phụt phụt phụt!
Trên ngọn núi, những thân thể vỡ nát, trong hư không liên tiếp xuất hiện huyết vụ, hình thần đều diệt tại chỗ.
Đây mới là bản tính của Tô Huyên.
Hung uy cái thế, sát tính ngập trời.
Giết đến không có ai dám nói nhiều trước mặt nàng.
Không biết Tô Huyên đã kiềm chế nhiều cỡ nào khi ở trước mặt Cố Trường Sinh.
Bùm!
Mỗi động phủ đều nổ vang, giống như lỗ hổng thiên địa, tiên vụ bay ra ngoài, hiện ra chín màu, vô cùng huyền diệu.
Tồn tại vô thượng ở trong đó cảm giác được sát ý của Tô Huyên, khó mà tiếp tục bình tĩnh, sợ nàng giết sạch đám sinh linh này.
Trên một ngọn núi xuất hiện nhiều sinh linh trẻ tuổi, đến từ Dị Vực, họ theo Cổ Tổ Chuẩn Tiên Đế tới đây.
Nhưng lúc này cũng không kiềm được quỳ xuống đất, đầu đầy mồ hôi, kinh khủng muôn phần, trong lòng hoảng hốt.
Lần đầu tiên bọn họ cảm thụ được cơn giận của Chuẩn Tiên Đế.
Luân Hồi Hải luôn yên ả từ vạn cổ tới nay bỗng dâng lên sóng triều ngập trời, cảnh tượng khiến người sợ hãi tột độ.
“Nàng ta đã lộ ra bản tính chân thực.”
Cố Trường Sinh nhìn thoáng qua Tô Huyên, không quá bất ngờ.
Tô Huyên vốn có tâm trạng khá tệ.
Kết quả những tên kia bình yên không muốn, cứ phải lao đầu vào lưỡi dao, thành chỗ cho nàng trút giận.
Trong lòng Cố Trường Sinh không kiềm được dâng lên cảm xúc khác lạ.
Tô Huyên thân là Chuẩn Tiên Đế lại chịu thiệt khi ở trước mặt hắn, đành quay sang trút giận lên đám sinh linh kia.
Cảm giác này...
Giống như biết suy nghĩ trong lòng Cố Trường Sinh, Tô Huyên quay đầu lườm hắn một cái, gương mặt xinh đẹp trắng nõn không tỳ vết, lạnh như băng sương.
Dường như đang nói, ngươi thử xem?
Cố Trường Sinh cười khẽ che giấu sự lúng túng, nhanh chóng vứt bỏ suy nghĩ.
Tô Huyên tuy sẽ không giết hắn, nhưng nàng dư sức làm Cố Trường Sinh nếm mùi thương gân động cốt.
Hắn tin tưởng điều này.
Bùm!
Theo sau, Tô Huyên lại lần nữa ra tay, đánh về phía động phủ phía trước, tay ngọc thò xuống chộp lấy một sợi địa mạch chín màu, nhấc lên.
Tiên vụ mông lung bay lên, thành màu bạc trắng thấm vào lòng người, hương thơm ngát.
Đây là một Luân Hồi Thần Tuyền tuôn ra từ địa mạch nơi này, từ xưa không bao giờ khô cạn, khi phun lên mặt đất thì lại thấm vào lòng đất, hình thành tuần hoàn.
Nó càng là tiên vật quý hiếm sinh ra gần Luân Hồi Hải.
“Pha trà uống.”
Tô Huyên vẫn câu nói cũ, dùng thần thông phong trấn Luân Hồi Thần Tuyền này, ném cho Cố Trường Sinh.
Luân Hồi Cổ Trà Thụ, Luân Hồi Thần Tuyền, chúng là vật quý hiếm nhất của Luân Hồi Hải trừ Luân Hồi Quả, Lục Đạo Diệu Căn ra.
Cố Trường Sinh tự nhiên nhận hết.
Giờ hắn mới hiểu Tô Huyên mang hắn tới nơi này là để cướp đoạt.
Cố Trường Sinh sẽ không khách khí với nàng.
Lúc này, sâu trong động phủ có người mở miệng, âm thanh lạnh lùng nói:
"Tô Huyên, ngươi đừng quá đáng!”
Đây là vị tồn tại vô thượng thức tỉnh từ tận cùng Táng Thổ rốt cuộc không kiềm được, thay đổi sắc mặt.
Hắn biết bản tính của Tô Huyên là như vậy, cho nên mới tin tưởng lòng nàng hướng về Dị Vực, nói hết kế hoạch cho nàng.
Nhưng hôm nay, Tô Huyên mang theo nam nhân trẻ này tới đây, còn cướp lấy Luân Hồi Thần Tuyền của hắn.
Điều này khiến hắn hoàn toàn không kiềm được.
Luân Hồi Thần Tuyền là tiên vật mà hắn cô đọng Luân Hồi chân ý và pháp tắc.
Không thể có sơ sẩy gì!
“Đấu một trận?”
Đối với việc này, Tô Huyên chỉ có một câu nói, rất đơn giản, hơi thở vô thượng dâng lên.
Váy đen như sen, thân hình thon dài yểu điệu, ba nghìn sợi tóc xanh bay lên.
Giây phút này, Tô Huyên có tiên vận vô thượng không linh, ánh nhìn giống như trải qua ức vạn kỷ nguyên, sâu thẳm mà siêu nhiên, rồi lại hờ hững vô cùng.
Nàng có một loại bá đạo cùng cứng rắn, giơ tay nhấc chân đạp sập vạn cổ, hung uy cái thế vô địch, có thể nhìn xuống sông dài vạn cổ.
Sông dài thời gian cũng phải ẩn vào!
Đây mới là phong tư tuyệt thế thật sự của nàng thân là Chuẩn Tiên Đế.
Ngọn núi gần Luân Hồi Hải đều run rẩy.
Tất cả tồn tại đều không kiềm được run cầm cập, không tự chủ được run sợ.
Đây là nguyên thần cùng thân thể bản năng làm ra động tác, kính sợ Chuẩn Tiên Đế.
Cố Trường Sinh đứng ở bên người nàng, nhưng không chịu chút ảnh hưởng.
Hiển nhiên Tô Huyên cố ý thu lại hơi thở đối với Cố Trường Sinh, không muốn thương tổn đến hắn.
Nếu không thì Chuẩn Tiên Đế tiết ra chút hơi thở đủ hủy diệt Cố Trường Sinh hiện tại ức vạn lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận