Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 454: Năng Lượng Ánh Sáng, Tái Tạo Thân Thể, Một Trận Đại Tạo Hóa

Giờ phút này, trong mắt nàng vẫn là sự tin phục không hề thay đổi, lắc đầu lạnh lùng nói, "Chủ nhân cường đại, viễn siêu các ngươi tưởng tượng, hắn tuyệt đối bình yên vô sự."
Cố Lâm Trần sừng sững ở đầu thuyền, váy áo màu lam phiêu động, đôi trong mắt là một mảnh trầm tĩnh nói, "Thần Tử đã có nắm chắc, như vậy chắc chắn hắn sẽ không xảy ra chuyện gì."
Đám người Cố Minh Hoàng, Doanh Nhiếp không chút nghi ngờ, nói, "Đế lộ đã mở, không bao lâu nữa chúng ta có thể nhìn thấy Thần Tử huy hoàng."
Nghe nói như thế, rất nhiều người lộ ra ánh mắt coi thường và chế giễu, nhưng cũng không ngốc mà nói ra.
Một màn vừa rồi, tất cả mọi người đều nhìn thấy.
Không nói là ba động thời kì Chuẩn Tiên Đế đỉnh phong, nhưng ít ra cũng có thể tuỳ tiện chôn vùi tất cả tồn tại từ Chuẩn Tiên Đế trở xuống.
Trong mắt bọn họ, Cố Trường Sinh chính là không biết sống chết, quá cuồng vọng tự tin, không khác gì đi chịu chết.
Sau đó, chuyện xảy ra trong di tích Tiên Cổ truyền ra, oanh động Tiên Vực.
Dẫn phát gợn sóng kinh khủng ở các nơi trong ba ngàn đạo vực, vô số tu sĩ bị chấn kinh.
Thời kì Tiên Cổ, thân tử Côn Bằng nuôi dưỡng cửu thế bất tử dược phục sinh cha hắn, dùng di tích Tiên Cổ làm mồi nhử, lấy vô tận sinh linh của một phương đại thế giới làm vật dẫn, thiêu đốt tế văn.
Chuyện này oanh động vô số tu sĩ.
Chiến thuyền nguyên thủy mang theo tu sĩ từ trong di tích Tiên Cổ đi ra, dùng đại thần thông tái hiện tình cảnh lúc đó, khiến đông đảo thế lực bất hủ, vô thượng đạo thống đều nghẹn ngào.
Cửa ra vào tràn ngập vật chất bất tử màu đen, Côn Bằng huyết chiến ba vị vô thượng tồn tại trong đó...
Từng hình ảnh hiện lên, khiến tất cả cường giả nghẹn ngào.
Không thể không nói.
Đó là một trận chiến Tiên Cổ không người biết, hôm nay bắt đầu truyền khắp thiên hạ.
Một thời gian, khu vực gần đạo vực Bắc Minh, rất nhiều tu sĩ và tồn tại cổ lão đến đây phúng viếng, năm đó Côn Bằng lấy sức một mình ngăn cản trận hạo kiếp kinh khủng kia, không biết đã cứu vớt bao nhiêu sinh linh và thế giới.
Chuyện Côn Bằng Tử gây nên, trong mắt rất nhiều người, cũng thành chuyện có thể hiểu được.
Về phần sống chết của Cố Trường Sinh.
Không ít tu sĩ cũng cảm giác rất khó, có thể nói thập tử vô sinh.
Đương nhiên bây giờ Trường Sinh Cố gia còn không truyền ra tin tức gì, duy trì trầm mặc, cũng không tu sĩ nào có can đảm nói nhiều.
Thời gian này, các nơi trong Tiên Vực cũng bắt đầu có chiến thuyền nguyên thủy xuất hiện, muốn độ thiên kiêu trong thiên hạ tiến về đế lộ tranh phong.
Ba ngàn đạo vực lần nữa nổi lên phong vân dũng động.
...
Ong!
Trong khoảnh khắc cửa ra vào màu đen nổ tung, dưới một chưởng của Côn Bằng, vô cùng vô tận vật chất màu đen bốc hơi thành vạn vạn khỏa năng lượng ánh sáng.
Thân hình ông ta nguy nga, tóc đen tung bay, xương trán có huyết quang trong suốt, giổng như ẩn chứa chư thiên vạn giới.
Ầm ầm!
Như một phương vũ trụ cổ lão chí cao nổ tung.
Vạn vạn khỏa sao trời cùng nhau ầm vang nổ tung!
Uy thế ngập trời, cự đỉnh đập xuống, giống như muốn bộc phát tất cả sát khí và tức giận đã tích lũy vô số kỷ nguyên đến nay.
Cánh cửa ra vào màu đen không ngừng nứt ra, chịu đựng vô số kỷ nguyên ăn mòn, trở nên cũ nát bất ổn.
Những cái xiềng xích thô to như sơn lĩnh, bất hủ như Tiên kim, quang hoa sáng chói, đại đạo quang huy chảy xuôi, giờ phút này càng cũng cùng nhau đứt gãy.
Đây là một màn vô cùng kinh khủng, dòng sông thời gian cuốn ngược, long trời lở đất, không gian vỡ vụn, vô số quy tắc trật tự hóa thành bột mịn.
Bất kì sinh linh nào bước vào nơi đây, đều phải vỡ vụn, hình thần câu diệt, Chân Linh mài trừ.
Trên đầu Cố Trường Sinh lơ lửng Hồng Mông Ấn, thiên ti vạn lũ Hồng Mông Tử Khí rủ xuống, một mực bảo vệ hắn, giờ khắc này Hồng Mông Ấn chủ động khôi phục, chính là vì cánh cửa màu đen đã vỡ vụn kia.
Vật chất màu đen bốc hơi, hình thành năng lượng ánh sáng, giống như phong bạo, bị Hồng Mông Ấn hấp thu.
Đó là năng lượng tinh thuần nhất, không rõ lai lịch, lại hiếm thấy trên đời.
Mặc dù như thế, sắc mặt Cố Trường Sinh cũng không khỏi biến hóa, có chút tái nhợt, cảm nhận được áp lực kinh khủng.
Răng rắc răng rắc.....
Xương cốt nổ vang, âm thanh trong trẻo, chỗ khớp nối vang lên âm thanh ngột ngạt như hỗn độn thiên lôi.
Giống như thần uy đại đạo, vô cùng nặng nề, trực tiếp giáng lâm, cường đại như thể phách của hắn cũng bị nổ tung, bị tuỳ tiện nghiền ép.
Giống như một đóa huyết hoa, có vô cùng tận tiên huyết lan tràn, hỗn độn khí tràn ngập trên miệng vết thương cũng bị vỡ nát.
Trong khoảnh khắc hắn đã không còn hình người, cả người cũng nổ tung, sâu thấy xương, máu me đầm đìa, ngay cả thân thể bất hủ cũng không tiếp nhận được.
Nhưng Hỗn Độn Thể có lực sinh mệnh cường hãn, hà thụy xuất hiện, thần hà như thủy triều, khiến thân thể Cố Trường Sinh liền lại.
"Đây là tạo hóa khó nói lên lời, vừa vặn thời gian này, rèn luyện nhục thân đã lâm vào bình cảnh..." Cố Trường Sinh không nhịn được nhẹ giọng nói, nhục thân không ngừng bị nghiền ép nát, sau đó lại tái tạo, vòng đi vòng lại.
Loại đau nhức này, người bình thường đã sớm không chịu nổi, ngất đi.
Nhưng ý chí của Cố Trường Sinh kinh người, ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt, vẫn bình tĩnh như thường.
Thời gian này, hắn cảm nhận được những năng lượng ánh sáng kia đang thẩm thấu nhập vào mỗi tế bào trong cơ thể hắn.
Hỗn Nguyên Kiếp Diệt Tạo Hóa Kim Thân.
Chủ động vận chuyển.
Sáu mươi vạn vạn tế bào.
Mỗi tế bào đều đang sáng lên, cũng đang thu nạp hô hấp.
Giống như có được sinh mệnh.
Uẩn phong lôi, sinh hỗn độn, nạp tu di, sinh thế giới, sáng tạo quy tắc... Diễn hóa chân giới.
Đây là khí huyết kinh khủng đến khó nói lên lời.
Một tế bào, chính là một phương hỗn độn chân giới, một khi bộc phát, có thể trấn áp hư vô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận