Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 623 - Tinh hà bao la, rùa già cõng thuyền, nô bộc già Thần Chủ (2)

Giống như con dao đại đạo từ phía trước chém tới, khiến xương và tế bào của hắn phát ra tiếng rung khẽ.
Đây mới là con đường Cửu Thiên mà hắn tin tưởng.
Theo sách Thái Hư Thần Tộc để lại ghi chép, trên Cửu Thiên cần Thanh Vân Tiên Chu để vượt qua.
Nhưng vũ trụ bao la, hắn biết đi đâu tìm Thanh Vân Tiên Chu?
"Đạo hữu muốn đi lên?"
Bỗng nhiên, một âm thanh cổ xưa tang thương vang lên, khó tìm được phát ra từ đâu, tự dưng xuất hiện.
Nếu người bình thường nghe thấy âm thanh, tuyệt đối sẽ bị dọa nhảy dựng.
Dù sao nơi này đã không thấy được dấu vết sinh linh.
Dù là Cổ Chi Đại Đế, Chân Tiên đều không thể nào vào sâu tận chỗ này.
Nhưng Cố Trường Sinh cũng không ngoài ý muốn, ngược lại mặt lộ vẻ khác lạ.
Hắn nhìn chằm chằm ngân hà trước mặt, âm thanh phát ra từ bên trong.
Cố Trường Sinh mỉm cười nói, ra vẻ không hề lo lắng:
“Tại sao đạo hữu không ra ngoài gặp mặt mà giấu mình tại đây?”
Giây sau.
Đằng trước truyền đến thanh thế khủng bố to lớn.
Rào rào!
Ngân hà to lớn vô biên từ chỗ cao vũ trụ đổ xuống.
Ngân hà bị tách ra một khe hở siêu to, hơi thở bàng bạc chậm rãi hiển lộ ra.
Đầu rồng mình rùa đuôi rắn.
Đây là một con Huyền Vũ thân hình siêu khổng lồ.
To cỡ trăm vạn dặm, khoảnh khắc trở mình thì long trời lở đất, toàn bộ vũ trụ rung lên.
Con Huyền Vũ cổ xưa này toàn thân trắng như mặt trăng, trên người nâng một con thuyền bay màu thanh vân.
Các sợi Tiên Thiết Liên màu đen to mà chắc khóe cột vào người nó, cố định con thuyền bay màu thanh vân ở bên trên.
Nó xuất hiện trong thác nước ngân hà, dường như mới thức tỉnh, con mắt tựa như sao nhìn chằm chằm Cố Trường Sinh, hiển lộ uy áp khủng bố.
Đây tuyệt đối là sinh linh khủng bố rất gần với cấp bậc Tiên Vương.
Nhưng ở đây thì nó cõng thuyền.
Cố Trường Sinh thầm giật mình, lai lịch của Cửu Thiên hơi vượt sức tưởng tượng của hắn.
Lão Quy màu trắng dường như biết nỗi ngạc nhiên trong lòng Cố Trường Sinh, chậm rãi mở miệng nói:
"Khiến đạo hữu chê cười, lão hủ không phải Huyền Vũ thật sự, chỉ có huyết mạch hơi giống nó, hiện giờ làm nô bộc già của Thần Chủ, ở đây chờ khách đến.”
Thác nước ngân hà to lớn đập xuống người nó, nhưng nó vững vàng như núi, không nhúc nhích một li, vô cùng nguy nga.
Thần Chủ?
Là Thần Linh Chi Chủ sao?
Xưng hô này khiến Cố Trường Sinh có chút kinh ngạc.
Vị Thần Chủ thần bí này là Chuẩn Tiên Đế hay Tiên Đế?
Cố Trường Sinh nhẹ gật đầu, hỏi thăm:
“Dám hỏi đạo hữu nói Thần Chủ có phải là Cửu Thiên Chi Chủ?
Lão Quy màu trắng nghe vậy lắc đầu nói:
“Không dám nhận Cửu Thiên Chi Chủ, Thần Chủ đại nhân chẳng qua là tự lập dưới Cửu Thiên, phân hóa ra ngoài vạn trượng.”
“Xem bộ dạng của đạo hữu chẳng lẽ muốn lên Cửu Thiên? Nhưng Tiên Môn chưa mở, giữa đường kiếp nạn khó mà tính toán, động một tí là thân chết đạo tiêu, hồn phi phách tán, mong đạo hữu hãy nghĩ kỹ.”
Lời của Lão Quy màu trắng khiến Cố Trường Sinh thầm sinh ra khác lạ.
Hắn không lo Lão Quy màu trắng có ác ý với mình.
Hiện giờ thực lực của hắn đã chẳng cần sợ gì nữa.
Hắn thuần túy là cảm thấy vị Thần Chủ thần bí kia tự lập dưới Cửu Thiên, phân hóa ra ngoài vạn trượng hồng trần.
Vậy chẳng phải là giống những người gọi là mười vạn cấm khu chi chủ sao?
Nhưng Cố Trường Sinh không hỏi nhiều.
Thực lực của vị Thần Chủ kia ít nhất mạnh hơn Lão Quy màu trắng này.
Khi không cần thiết, Cố Trường Sinh không muốn đắc tội, trêu chọc rắc rối không cần thiết.
Cố Trường Sinh mỉm cười nói:
“Tại hạ đã biết Cửu Thiên khó khăn, nhưng nếu đi đến nơi này thì vẫn muốn xông vào một lần."
Lão Quy màu trắng thở dài một tiếng:
“Nếu đạo hữu nói như vậy, lão phu cũng sẽ không khuyên ngươi, xin hãy leo lên, lão phu cõng ngươi lên.”
“Làm phiền đạo hữu.”
Cố Trường Sinh động ý niệm, mặt ngoài không lộ vẻ gì, nhưng vẫn giữ sự cảnh giác.
Thấy Cố Trường Sinh vẻ mặt thản nhiên như thường, Lão Quy màu trắng thầm khen.
Nó nhìn ra được cốt linh của Cố Trường Sinh không quá lớn.
So với tồn tại hở chút ngủ say nghìn vạn kỷ nguyên giống như nó thì Cố Trường Sinh thật sự là quá trẻ tuổi.
Hơn nữa thực lực của Cố Trường Sinh loáng thoáng cho Lão Quy màu trắng cảm giác nguy hiểm.
Điều này nói lên người trẻ tuổi trước mắt thật sự là sâu không lường được.
Sau đó Cố Trường Sinh lắc người, bước lên lưng của Lão Quy màu trắng, đáp xuống thuyền bay màu thanh vân, thác nước ngân hà vô biên đổ xuống, phát ra thanh thế ngập trời, khiến người tim đập nhanh.
"Đạo hữu ngồi vững.”
Lão Quy màu trắng lên tiếng, theo sau thân hình chậm rãi đi vào thác nước ngân hà.
Bề ngoài thuyền bay màu thanh vân rất cổ xưa, tiên vụ mông lung bao phủ thuyền, ngăn cách tất cả, ngước dòng thác nước mà lên, vô cùng vững vàng, như bàn thạch cổ xưa.
Sức nặng khủng bố như trời đập xuống, vậy mà Lão Quy màu trắng không lảo đảo chút nào, có thể thấy thân thể mạnh mẽ.
Cố Trường Sinh ngồi xếp bằng không nhúc nhích, trong lòng không khỏi cảm thán Thần Chủ chịu bỏ vốn.
Chiếc thuyền bay màu thanh vân này lấy tinh vân xinh đẹp làm nóc, Tiên Kim Cổ Mộc làm cột chống, Tiên Kim vô thượng làm thân, Tiên Quang làm mái chèo, mênh mông mà cổ xưa.
Hắn thậm chí cảm thụ được một loại tang thương chi ý.
Giống như vượt qua sông dài thời gian.
Cùng lúc đó, trên một mảnh đại lục trôi nổi tráng lệ mà bao la.
Có nhiều mãnh thú cổ xưa, man cầm đầy trời, rừng rậm nguyên thủy cổ xưa, núi lớn hùng vĩ, cung điện xa xưa.
Hỗn Độn tiên bộc rũ xuống, lơ lửng giữa các ngọn núi.
Tiên vụ tràn ngập, Tiên Quang đan vào.
Hàng vạn hà thụy, hàng nghìn thụy thải.
Đây là cảnh tượng khiến người khiếp sợ.
Nơi này tựa như miền đất hứa thật sự, như cảnh tiên ở cõi trần.
Sinh linh ở đây đều có một loại Tiên vận, khác hẳn với người bên ngoài.
Các loại tiên dược cùng thần tuyền hiếm thấy trên đời.
Bên trong có tử nham đứng thẳng, vách đá sáng trong, cỏ mọc, sâm thổ nạp.
Kỳ Lân một mình ngồi dưới đất xanh, ngân luyện rũ xuống, mờ mịt bốc hơi, linh cầm bay lượn, thuốc lâu năm thơm ngát.
"Chủ nhân, lão Bạch hình như chở khách nhân đến. Đã bao nhiêu kỷ nguyên không có sinh linh đặt chân nơi đây, không ngờ rằng còn có thể trông thấy người sống.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận