Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 334: Lực Chấn Nhiếp Kinh Khủng, Nguyện Vì Chư Vị Chuẩn Đế Hạ Táng

“Hôm nay Thanh Huyền cổ tinh loạn lạc, cũng nên kết thúc.”
Cố Trường Sinh từ tốn nói.
Hắn đứng sừng sững trên không trung, ánh mắt bình thản, tiên khí nhập thân.
Trên áo trắng có nhiễm tiên huyết ngũ thải, có của hắn, cũng có của Chí Tôn khác, thần ý lộ ra, vết máu loang lổ.
Nhưng càng lộ ra vẻ siêu phàm thoát tục, như trích tiên không nhiễm bụi bặm.
“Thần Tử đại nhân đúng là cử thế vô song!”
“Phong thái như thế, vạn cổ không một, nhìn tử kim cổ đến nay, không người có thể so.”
Giờ khắc này, nam nữ già trẻ, vô số tu sĩ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hô hấp dồn dập, trong mắt đều vẻ điên cuồng và sùng bái.
Trong bóng tối, rất nhiều lão yêu nghiệt, lão quái vật, đám Giáo chủ, Thánh Chủ nghe đồn mà đến, cũng vô cùng cảm khái.
Không có chuyện gì có thể so sánh với một màn hôm nay, khiến bọn họ nhiệt huyết sôi trào, càng khiến bọn họ rung động.
“Chừng ấy tuổi, lại có hành động vĩ đại bậc này, thật sự khiến người ta nhìn mà than thở, trong lòng khó bình.”
“Đúng vậy, Thánh Nhân cảnh lại sánh vai với Chí Tôn, lấy một địch chín, khai sáng tiền lệ vạn cổ!”
“Thế hệ trẻ tuổi, không, tính tuổi tác, Thần Tử Cố gia còn chưa làm lễ trưởng thành... Tê, sau này trước mặt Thần Tử Cố gia, ai còn dám nhắc đến thế hệ trẻ tuổi nữa?” Một vị Giáo chủ nghĩ tới đây, không nhịn được hít một ngụm lãnh khí, da đầu run lên.
Trước đó bọn họ không để ý đến tuổi tác của Cố Trường Sinh.
Hắn vẫn chưa làm lễ trưởng thành!
Nhiều lắm khoảng hai mươi tuổi, vậy mà đã có thể chém giết Chí Tôn.
Tại tuổi đó, bọn họ còn đang đau khổ mở linh hải, tu luyện bảo thuật, cố gắng tu hành, chỉ sợ thành tựu còn không bằng một phần vạn của hắn.
Kim quang vạn trượng, Chỉ Qua Pháp Chỉ bên ngoài tinh không, chiếu sáng bốn phương tám hướng, óng ánh khắp nơi.
Ong!
Đúng lúc này, trong hư không truyền đến âm thanh đáng sợ, giống như thủy triều đang quay đánh!
Đó là gợn sóng hư không, bởi vì hư không loạn lưu mà động.
Tất cả mọi người biến sắc, cảm nhận được uy áp vô cùng kinh khủng giáng lâm, kia là khí tức Chuẩn Đế!
“Chuẩn Đế của tộc ta trở về!” Một vị Chuẩn Chí Tôn không nhịn được kích động nói.
Tu sĩ trong tộc bọn họ cũng nhao nhao kích động.
Chuẩn Đế của tộc Quỷ Dực Kim Huyết là người đầu tiên từ bên ngoài tinh vực trở về nơi đây.
Ông ta biến thành hình người, hai mắt như quỷ lửa, xanh rờn, sau lưng có một đôi cánh chim đen như mực buông thõng.
Đứng ở nơi đó, hư không mơ hồ, liền có vô thượng thần uy tràn ngập, không tận lực bộc lộ, đã khiến cơ thể người ta muốn nứt ra.
“Một vị Chuẩn Đế trở về, vậy ba vị lão tổ của Thanh Huyền đạo trường chúng ta thì sao?” Đám trưởng lão của Thanh Huyền đạo trường tim đập nhanh, bỗng nhiên rất đau buồn, lo lắng cho sinh tử của ba vị lão tổ kia.
Tự biết phải chết, nhưng bọn họ vẫn tiến về tinh không, muốn lấy sức một mình ngăn cản kiếp nạn này.
Nhất là lúc này, thân thể mỗi người muốn nứt ra, như đao cạo xương.
Mỗi vị trí trên cơ thể đều chảy máu, đây là một loại thống khổ khi chân thân bị hủy.
Đây chính là dư uy mà Chuẩn Đế để lộ ra, tu sĩ bình thường căn bản không dám tới gần.
Chí Tôn cũng vỡ nát trong nháy mắt.
“Xảy ra chuyện gì?”
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt vị Chuẩn Đế của tộc Quỷ Dực Kim Huyết rất khó coi.
Rất nhanh, thần niệm của ông ta quét qua, phát hiện dị thường bên ngoài tinh không, lập tức biến sắc, rất chấn kinh và phẫn nộ.
“Chiến thuyền phá vực của tộc ta lại bị đánh nát, khí tức của mấy vị Huyền Tôn cũng biến mất không thấy gì nữa! Kia là chiến thuyền Thương Thiên của Trường Sinh Cố gia!”
Ánh mắt ông ta vô cùng lạnh lẽo, thấy được chiến thuyền hào hùng vắt ngang chân trời kia, tiên vụ lượn lờ, hỗn độn khí vờn quanh, giống như một phương đại lục lơ lửng ở nơi đó.
Trong nháy mắt ông ta đã chú ý đến hai chữ “Thiên Thương” trên chiến thuyền kia, có đạo vận cổ lão lưu chuyển, khiến khiến người ta run sợ.
Bởi vì từng có lời đồn rằng, chiến thuyền Thương Thiên của Trường Sinh Cố gia phóng ra một kích, đã đánh chết Chuẩn Đế.
Ông ta cũng không biết rõ thật giả.
“Là ngươi làm, Cố gia tiểu nhi.”
Sau đó, Chuẩn Đế của tộc Quỷ Dực Kim Huyết nhìn chằm chằm Cố Trường Sinh, âm lãnh mở miệng, sát cơ lạnh thấu xương.
Bộ tộc của bọn họ có được một môn thiên phú thần thông rất khủng bố, lực sinh mệnh sẽ không khô kiệt.
Một giọt máu có thể diễn hóa một phân thân cường đại, thậm chí có được chiến lực cường đại không kém gì bản tôn.
Hơn nữa.
Kinh khủng nhất là, bộ tộc này có thần hồn vô cùng kì lạ, không ở trong thức hải, mà lại dung nhập vào thân thể.
Muốn trảm diệt nguyên thần của bọn họ là phải diệt chân thân.
Cố Trường Sinh đối mặt với một vị Chuẩn Đế nhìn chăm chú, không hề sợ hãi, lạnh nhạt nói, “Chính là Cố mỗ gây nên.”
“Rất tốt, xem ra Chỉ Qua Pháp Chỉ cũng là ngươi đánh ra.” Sắc mặt vị Chuẩn Đế của tộc Quỷ Dực Kim Huyết lạnh lùng, vô tận quy tắc xen lẫn dưới chân ông ta, huyết hà cuồn cuộn.
Rất nhanh, một vị Chuẩn Chí Tôn của tộc Quỷ Dực Kim Huyết sợ hãi tiến lên, nhanh chóng bẩm báo chuyện xảy ra ở nơi này, khiến sắc mặt vị Chuẩn Đế kia biến hóa.
Ánh mắt nhìn về phía Cố Trường Sinh âm tình bất định.
Mặc dù ông ta là Chuẩn Đế, không đặt một tên hậu bối như Cố Trường Sinh vào trong mắt.
Nhưng Cố Trường Sinh thật sự quá chói mắt, lấy Thánh Nhân cảnh, liên tiếp trảm mấy vị Chí Tôn, chiến lực cường đại khiến ông ta vô cùng kiêng kị, thậm chí sinh ra sợ hãi.
“Nếu kẻ này bình yên trưởng thành, tương lai tất sẽ quét ngang Tiên Vực, trấn áp tất cả, không người là địch thủ.”
Trong lòng ông ta bất an, lúc đầu bởi vì Chỉ Qua Pháp Chỉ mà tỉnh táo lại, bây giờ lại sinh ra ác niệm ngập trời.
“Nếu phát động Trường Sinh chiến, Cố gia tuyệt đối không chỉ đối mặt với một phương thế lực đạo thống...”
Ánh mắt ông ta nhíu lại, bên trong có ngàn vạn xích hà lấp lóe, giống như vô tận thần huy.
Mà lúc này, tám đạo khí tức Chuẩn Đế khác từ vực ngoại trở về, Pháp Thân như che đậy màn trời, lơ lửng bên ngoài tinh không, khiến toàn bộ sinh linh run lẩy bẩy, muốn quỳ rạp xuống đất.
Cửu Tiêu Kiếm Các, Đế Lạc Cốc, Vẫn Tiên Nhai, Nguyên Thủy Hồ, Thôn Thiên Tước...,
Bạn cần đăng nhập để bình luận