Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 277: Thời Gian Đúng Là Trùng Hợp, Trà Lâu Gặp Lại, Tâm Tư Nhỏ Của Ma Nữ (2)

Nói đến đây, nàng nhìn ma nữ một cái, khẽ mỉm cười nói, “Vậy chuyện dẫn Trường Sinh đạo huynh đến tiên thành, liền làm phiền ngươi rồi.”
Ma nữ sững sờ, sau đó vô thức gật đầu nói, “Được.”
Sau đó phản ứng lạu, nàng lại lắc đầu, nhẹ nói, “Ta thay ngươi đi, như vậy có phải không tốt lắm không?”
“Có gì không tốt, ta nghĩ Trường Sinh đạo huynh sẽ không ngại.” Diệp Minh Nguyệt cười khẽ, bên trong Trọng Đồng giống như hiện lên ý vị thâm trường.
Nghe vậy, trên mặt ma nữ mang theo mị hoặc, cười nói, “Nếu ngươi không thèm để ý, ta lại để ý cái gì.”
Nàng không rõ có phải Diệp Minh Nguyệt đã phát hiện ra cái gì không.
Nhưng trong nháy mắt nghe được nội dung thần dụ, trong nội tâm nàng lại có chút kinh hỉ khó tả.
Dù sao cũng là... Danh chính ngôn thuận, không lo lắng lặng lẽ đi gặp Cố Trường Sinh sẽ bị Diệp Minh Nguyệt hiểu lầm cái gì.
Sau đó, Diệp Minh Nguyệt giẫm lên đại đạo kim quang kia, tan biến ở cuối chân trời, đông đảo thiên kiêu trẻ tuổi trên các ngọn núi xung quanh cũng mắt lộ ra vẻ tiếc nuối, nhao nhao tán đi.
Ma nữ nhoẻn miệng cười, khiến không ít tu sĩ vụng trộm nhìn chăm chú vào nàng trở nên thất thần say mê, thân ảnh nàng lóe lên, biến mất tại chỗ.
Đoạn thời gian này tại cổ thành Huyền Ly cũng rất không bình tĩnh, càng ngày càng có nhiều thiên kiêu trẻ tuổi, truyền nhân của thế lực bất hủ hội tụ, cũng lộ diện ở đây, chờ thiệp mời tiến về tiên thành.
Đồng thời.
Rất nhiều người đều đang hỏi thăm tung tích của Cố Trường Sinh, muốn bái phỏng một lần.
Bên trong thành.
Trong một gian trà lâu thanh u yên tĩnh, là sản nghiệp của Vạn Đạo Thương Minh.
Gần cửa sổ.
Một nam tử áo trắng đang uống trà, dung nhan vô cùng tuấn tú, tóc đen như mực, rối tung trên đầu vai, lộ ra ý vị thoải mái lười biếng.
Bên cạnh mơ hồ có ba động huyền diệu.
Nếu có người muốn thấy rõ, lại phát hiện xung quanh nam tử hoàn toàn mơ hồ không rõ, giống như sừng sững trong một thế giới khác.
Ở sau lưng hắn, còn có một nữ tử váy trắng thanh lệ vô song, dung nhan tựa như ảo mộng, và một tên Hoàng Kim Cổ Thần khôi ngô, vóc dáng cao lớn.
“Vũ Hóa tiên triều rõ ràng biết công tử đã tới, nhưng không ai đến đây nghênh đón.” Cổ Thần Mục mở miệng, có chút bất mãn đối với Vũ Hóa tiên triều.
Cố Trường Sinh thổi sương mù trên chén trà, sau đó chậm rãi uống cạn, vẻ mặt lạnh nhạt tự nhiên, cũng không để ý
“Đoán chừng Vũ Hóa tiên triều còn chưa nghĩ ra phải làm thế nào, không biết lần này công tử đến đây vì lý do cá nhân, hay là đại biểu cho Cố gia, hai chuyện này khác nhau.” Liên Tinh nhẹ giọng nói, khiến Cổ Thần Mục bừng tỉnh.
Đúng lúc này, hư không bên ngoài cửa sổ có một trận ba động truyền đến,
Cố Trường Sinh ngước mắt nhìn thoáng qua, rất nhanh lại thu hồi ánh mắt.
Ma nữ xuất hiện, trên mặt có ý cười, tự nhiên hào phóng ngồi xuống đối diện Cố Trường Sinh, đưa tay rót trà cho hắn.
“Bái kiến công tử.”
Nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, đồng thời cũng rót một chén trà cho mình, vô cùng tự nhiên.
“Là ma nữ ngươi...”
Sắc mặt Liên Tinh bỗng nhiên lạnh xuống, sát ý kinh thiên tràn ra, tu sĩ trong trà lâu cả kinh, sắc mặt hãi nhiên trắng như tuyết, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
“Sao ngươi lại có ý kiến với ta lớn như vậy?” Ma nữ liếc mắt nhìn Liên Tinh, giống như không biết rõ duyên cớ.
Vẻ mặt Liên Tinh băng lãnh, không nói một lời.
Cổ Thần Mục lại vô cùng nghi hoặc nhìn hai người, cũng không biết hai người này đã sinh thù từ lúc nào.
Trước đây không phải còn cùng một chỗ ăn thịt uống rượu sao?
“Làm sao ngươi lại biết ta ở đây?” Cố Trường Sinh không ngẩng đầu, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm chén trà trong tay, tùy ý hỏi.
“Ngươi đoán xem.” Ma nữ cười tủm tỉm nói.
“Ngươi lặng lẽ theo dõi ta?”
Cố Trường Sinh nhíu mày.
“Ngươi nghĩ hay lắm, ai lặng lẽ theo dõi ngươi chứ?” Ma nữ nghe vậy lườm hắn một cái, dáng vẻ phong tình vạn chủng, không gì sánh được.
Ma nữ hiện thân khiến Cố Trường Sinh có chút ngoài ý muốn.
Nhưng vừa nghĩ tới quan hệ giữa nàng và Diệp Minh Nguyệt rất thân mật, xuất hiện tại Vũ Hóa đạo vực cũng không bất ngờ.
Ma nữ là truyền nhân của Xiển Thiên Giáo, muốn biết hành tung của hắn, chỉ cần hơi lưu ý sẽ biết, rất nhẹ nhàng, không có độ khó.
Hơn nữa Cố Trường Sinh cũng không tận lực giấu diếm hành tung.
Sau đó, Cố Trường Sinh nhìn nàng, mở miệng hỏi, “Minh Nguyệt công chúa đâu? Làm sao không gặp nàng?”
Hắn cho rằng Diệp Minh Nguyệt sẽ đến, nhưng lại không nhìn thấy thân ảnh của nàng.
“Thế nào? Không muốn nhìn thấy ta như vậy.”
Ma nữ cười một tiếng, hỏi ngược lại.
Thấy vẻ mặt Cố Trường Sinh không có bất kỳ gợn sóng nào, vô cùng bình tĩnh, giống như không để ý đến chuyện nàng hiện thân ở đây, ngược lại còn hỏi thăm Diệp Minh Nguyệt.
Chẳng biết tại sao trong lòng có chút buồn phiền, nóng nảy.
Dường như Cố Trường Sinh đã nhận ra tâm trạng ma nữ biến hóa, trong lòng khẽ nhúc nhích.
Sau đó, khẽ cười nói, “Không phải, làm sao ta lại không muốn gặp ngươi chứ, chỉ là có chút nghi hoặc thôi.”
“Minh Nguyệt công chúa là chủ nhân ở đây, tại sao có thể không lộ diện được?”
Ma nữ sững sờ, đôi mắt đẹp nhìn lên mặt hắn, giống như muốn xác nhận lời này của Cố Trường Sinh là thật hay giả, nghe giống như đang an ủi nàng.
Nhưng chẳng biết tại sao, coi như biết rõ lời này là an ủi nàng.
Trong lòng ma nữ cũng sinh ra một trận mừng rỡ, trên mặt lại không thay đổi.
Sau đó liếc Cố Trường Sinh một cái, hừ nhẹ nói, “Lời ngươi nói, hiện tại một câu cũng không thể tin.”
Cố Trường Sinh vẫn mỉm cười nói, “Không tin thì thôi, dù sao ta cũng đã nói.”
Ma nữ lại hừ nhẹ một tiếng, sau đó mới giải thích, “Minh Nguyệt không thoát thân được, nàng bị một tấm thần dụ của phụ hoàng triệu đi, đoán chừng bây giờ đang ứng phó với con trai một vị Tổ Hoàng nào đó của Vạn Hoàng Sào rồi.”
“Cho nên nàng mới để ta tới gặp ngươi.”
Cố Trường Sinh gật đầu, “Thì ra là vậy.”
Sau đó hắn lại nhìn chằm chằm vào mắt ma nữ, khẽ cười nói, “Nếu không phải như vậy, có phải ngươi sẽ không định gặp ta không?”
Cố Trường Sinh đột nhiên nhắc đến chủ đề này, ma nữ giật nảy mình.
Vẻ mị hoặc và cao lãnh lúc trước khó mà duy trì được, ngược lại có chút thất kinh.
Nhưng rất nhanh nàng đã khôi phục lại, cảm thấy mình không làm gì sai, mỉm cười nói, “Dù sao ngươi cũng đến tham gia yến hội sinh nhật hai mươi tuổi của Minh Nguyệt, ta đến xem náo nhiệt làm gì.”
Thân là nữ nhân, lúc này Liên Tinh cũng ngửi được mùi dấm chua nồng đậm từ câu nói này.
Mặc dù ma nữ là truyền nhân của Xiển Thiên Giáo cực kì thần bí, nhưng nàng cũng là nữ nhân, không hề ngoại lệ.
Nhất là sau khi đã phát sinh quan hệ với Cố Trường Sinh.
Tâm cao khí ngạo, không muốn bất cứ chuyện gì rơi vào người nàng.
Nghĩ tới đây, Liên Tinh vẫn rất hâm mộ ma nữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận