Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 684 - Khởi nguồn của cấm khu, Chuẩn Tiên Đế khó có thể luyện hóa, thế giới nguyên thổ (2)

"Đây là cái gì?" Cố Trường Sinh hỏi, từ trong đó cảm nhận được một loại ý mênh mông, trong mơ hồ, dường như đã từng gặp qua.
"Đây là nguyên thổ thế giới do người mạnh nhất của mạch chúng ta để lại, nếu đời sau có người hỏi lai lịch của cấm khu thì đưa vật đó cho hắn."
Vị tồn tại vô thượng này nói, vươn tay tính đưa thứ đó cho Cố Trường Sinh, trong lời nói lại có chút như trút được gánh nặng.
"Nguyên thổ thế giới dùng để làm gì?"
Cố Trường Sinh trong lòng nghi hoặc, không biết vị tồn tại vô thượng này rốt cuộc có ý gì.
Nhưng ngay khi hắn nhận lấy nó thì có chút giật mình, cánh tay tê dại.
Dù là hắn cũng cảm thấy rất nặng.
Giống như đang nâng lên hàng ức vạn phương thế giới cổ xưa, đoán chừng Tiên Vương phổ thông không thể cầm nổi, sẽ trực tiếp bị nghiền áp.
"Không biết."
Vị tồn tại vô thượng này lắc đầu, không giấu giếm.
Đến cấp bậc này của bọn họ, có rất nhiều chuyện lười suy nghĩ, nói thẳng ra chân tướng của mọi chuyện.
Tuy nguyên thổ thế giới là do người mạnh nhất của mạch bọn họ để lại, nhưng đối với bọn họ lại không có bất cứ tác dụng gì, khó có thể luyện hóa.
Ngược lại cần dùng pháp lực săn sóc ân cần, ngày thường còn phải lấy các loại thiên tài địa bảo quý hiếm đút nó ăn.
Mảnh nguyên thổ thế giới này, mỗi một hạt đều nặng như một thế giới, càng đừng nói đến một nắm lớn như vậy.
Ngày thường Tiên Vương nuôi không nổi, cho nên trách nhiệm này rơi xuống trên đầu hắn.
Tổ tiên để lại lời nhắn, hắn không dám không tuân theo.
Nhưng hắn không ngờ thế mà sẽ gặp phải Cố Trường Sinh đến đây hỏi tất cả điều này, vừa lúc có thể ném cái thứ này đi.
"Ngay cả Chuẩn Tiên Đế cũng khó luyện hóa?"
Cố Trường Sinh khẽ cau mày, nghe không giống như thứ tốt gì, ngược lại là một gánh nặng.
Nhưng trong mơ hồ, hắn cảm giác về sau mình có lẽ sẽ cần dùng đến nó, cho nên không từ chối.
Khởi nguồn của mười vạn cấm khu, có lẽ không đơn giản chỉ là mở mang.
Sau khi đến cấp bậc này, một ý niệm đều không đơn giản, nói không chừng có thể mơ hồ biết trước được tương lai.
Sau khi dừng chân ở mười vạn cấm khu nửa tháng, Cố Trường Sinh rời đi.
Hắn tiếp tục ghé qua từng vùng trung tâm vũ trụ.
Từng tia quy tắc trật tự như thác nước trút xuống, sau đó thấm vào trong thân thể của Cố Trường Sinh.
Hắn ngồi xếp bằng ở mặt trên Hồng Mông Ấn, cả người vẫn không nhúc nhích, bị Hỗn Độn Khí mù mịt bao vây, vừa hùng vĩ lại mông lung, tràn ngập khí cơ huyền ảo.
Mỗi một tế bào đều phát ra Hỗn Độn Hỏa Diễm rực rỡ, như một mặt gương nhỏ óng ánh trong suốt, chiếu rọi tất cả.
Mỗi khi đi ngang qua một vùng đất, Cố Trường Sinh đều mô tả cảm ngộ quy tắc thiên địa, trật tự chi đạo, thiên địa đại đạo, chúng sinh đại đạo của nơi đó...
Cũng trong lúc đó, hắn đã hoàn thiện nội vũ trụ của bản thân, đang nghiên cứu tác dụng của nắm nguyên thổ thế giới kia.
Lục Đạo Luân Hồi ở trong đó có thể nói đã đạt đến tình trạng vô cùng trọn vẹn.
Thậm chí trong nội vũ trụ tự hình thành dựng dục luân hồi, chúng sinh vãng sinh, sinh tử phục hoàn.
Đến tình trạng tu vi hiện giờ như hắn, muốn tiến thêm một bước là điều vô cùng khó khăn, đương nhiên cũng không phải là không có cách để tăng lên đạo hạnh.
Nhưng lại tăng lên đạo hạnh thì cũng chỉ lần nữa tinh tiến từ cấp bậc ban đầu, không cách nào siêu thoát cấp bậc cao hơn.
Trong thời gian trôi qua, đạo của bản thân Cố Trường Sinh tất nhiên cũng đang tích lũy, nhưng đối với hắn thì vẫn còn thiếu rất nhiều.
Tuy hắn sở hữu sức chiến đấu của Tiên Vương trùm, nhưng hắn sắp đối mặt với đối thủ như Chuẩn Tiên Đế, hoặc Tiên Đế, thậm chí là bàn tay đen trong âm thầm càng đáng sợ hơn.
"Vạn Cổ Đại Tế, nó chính xác là thứ gì?"
"Đến lúc đó, chư thiên vạn giới điêu linh, thậm chí tất cả người trong các đời luân hồi ở Tiên Vực cũng không cách nào may mắn tránh khỏi sao? Thương Mang cũng không ngoại lệ?"
Ở nơi các mảnh thế giới va chạm, Cố Trường Sinh khẽ thở dài, ánh sáng nguyên thần soi sáng mảnh hắc ám thâm thúy này, từng luồng quy tắc trật tự bị hắn tinh luyện.
Hắn đi tới nơi xa xôi vô tận, nơi vô tận chưa biết.
Dù là Chân Tiên thậm chí Tiên Vương mạnh nhất, cổ xưa nhất cũng có lẽ chưa từng đặt chân đến những chỗ này.
Đại đạo vù vù, uy áp thiên địa khủng bố, vô cùng bàng bạc, muốn nghiền người khác thành bột phấn.
Đây là ý thức thế giới dày nặng, sẽ áp chế Đạo Quả của tu sĩ, trói buộc hành động của người đó.
Nhất là người càng cường đại, sức ép phải chịu càng lớn, hầu như nửa bước khó đi.
Mảnh thiên địa này
Hắn chỉ một cái, Giới bích của các thế giới bị phá vỡ.
Đây là một mảnh không gian mênh mông chưa biết, đã không nhìn thấy tinh tú, khắp nơi giăng đầy tinh hài bị tàn phá, cùng với xác chết không biết từ thời đại xa xôi nào.
Bên trên một số chiến y bị tàn phá dùng Tiên Kim đúc thành còn khắc không ít chữ viết cổ xưa, không thuộc về luân hồi hiện giờ của Tiên Vực.
"Đây là chữ viết trước khi vũ trụ đại phá diệt, rốt cuộc Tiên Vực đã từng xảy ra chuyện gì..."
Cố Trường Sinh khẽ nói, thức hải một mảnh mơ hồ, như đang diễn hóa vũ trụ, hắn bắt lấy đạo trong phương vũ trụ cổ xưa không trọn vẹn này.
Ầm bùm bùm!
Vũ trụ nổ tung, mảnh vòm trời hắc ám sâu thẳm này đột nhiên run rẩy.
Hắn thò tay ra, vô tận Hỗn Độn Khí dâng lên, nặng nề mà mênh mông, che lấp tất cả, đại pháp lực vô thượng chém ra mảnh không gian chưa biết này, sau đó từ trong đó chộp được một cái xác chết lạnh băng.
Xác chết này vô cùng khổng lồ, dù đã chết đi không biết bao nhiêu năm tháng nhưng vẫn nặng như một phương vũ trụ, như người khổng lồ khai thiên tích địa trong truyền thuyết.
Băng giá tĩnh lặng, không chút sức sống.
Nhưng nó cứng rắn như Tiên Kim, khó có thể phá hủy, cho dù thế giới sụp đổ thì cũng sẽ không để lại dấu vết trên người nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận