Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 516 - Chân tướng về Chung Cực Chi thành, Giới đê sắp nứt, bên ngoài Tiên Vực là mênh mông

Không lâu sau, hư không từng đợt mơ hồ, có ánh sáng rực rỡ tiêu tan, không gian vặn vẹo, sâu trong Chung Cực Chi thành hiện ra một đường hầm.
Mấy vị di lão Tiên Cổ đưa mọi người vào hư vô màu đen này.
Trước mắt có dao động như sóng cuộn biển gầm truyền đến, giống như thiên địa vặn vẹo, vũ trụ sụp đổ, sơn hà đứt gãy, thương hải tràn lan.
Cố Ngân Hà giật mình kêu lên:
"Đây là cái gì?"
"Ở đây, các ngươi sẽ phát hiện bí mật của phương thế giới này, hiện tại các ngươi có tư cách được biết.” Biểu cảm của lão nhân áo trắng trở nên thận trọng, rất nghiêm túc.
Xích Vương nheo mắt, cảm thụ áp lực khủng bố bàng bạc ở bốn phía, giống như Hỗn Độn sóng triều vỗ đá, vô tận thế giới nghiền nát mà đến.
“Tức là sắp đi chỗ đó?”
Chiếu Vô Thượng khẽ hỏi, hình như hiểu rõ chỗ này.
Cố Trường Sinh ngạc nhiên liếc qua Chiếu Vô Thượng, nghe y nói chuyện thì không phân rõ người này là nam hay nữ.
Chiếu Vô Thượng là người duy nhất ở đây khiến Cố Trường Sinh không đoán ra được.
Dù là Tô Nghê Thường thì Cố Trường Sinh vẫn có thể cảm giác sâu cạn của nàng.
Chỉ có Chiếu Vô Thượng là Cố Trường Sinh cảm giác như có một đoàn sương mù bao phủ, càng giống như y không ở trong thời không này.
Chiếu Vô Thượng chú ý ánh mắt của Cố Trường Sinh, cười khẽ hỏi:
"Trường Sinh đạo huynh, nhìn chằm chằm Chiếu mỗ làm gì?”
Cố Trường Sinh đáp:
"Tò mò."
Chiếu Vô Thượng cười cười, tia sáng kỳ lạ trong mắt càng đậm.
“Nín thở, nhắm mắt lại, đừng nhìn lung tung chỗ này.” Lão nhân áo trắng bỗng quát khẽ, âm thanh rất nghiêm túc.
Mấy vị di lão Tiên Cổ khác cũng ra tay, phất tay áo đánh ra dải sáng to lớn bao phủ mọi người, đi qua nơi hắc ám.
Bốn phía tối đen, như cô độc đi sâu trong vũ trụ, từng mảnh tinh hài chìm nổi, giống như khô cạn mà chết đi, không có sinh linh, chỉ có vô tận tuyệt vọng.
Không biết qua bao lâu, giống như trong khoảnh khắc, nhưng lại dường như đã qua nghìn năm, vạn năm.
Lão nhân áo trắng trầm trọng nói:
"Tới rồi."
"Đây là... "
Sở Đế là người mở mắt ra đầu tiên, lập tức khiếp sợ xoe tròn mắt, giật nảy mình.
Đám người Thái Hư Hoàng, Xích Vương, Cố Ngân Hà, Cửu Đầu Vương, Vẫn Tiên Ma cũng bị rung động mạnh, đây là đích đến mà di lão Tiên Cổ muốn dẫn bọn họ tới?”
“Rìa Giới đê, nơi đó là Giới Uyên?”
Trong giọng nói của Chiếu Vô Thượng chất chứa giật mình.
Mọi người con ngươi co rút, bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ. Bọn họ như đứng bên rìa vũ trụ, nhìn đê đập trước mắt chặn con sông bao la hùng vĩ đen ngòm.
Con sông hùng dũng đen thui giống như thiên hà, lại như đổ từ miệng vực sâu xuống, dường như có thể nhấn chìm chư thiên vạn giới.
Tu sĩ ở trước đê đập này nhỏ bé còn không bằng một hạt bụi, may mà mọi người đều là tu sĩ, mới có thể thấy tận mắt cảnh tượng rung động này.
Lúc này, Hỗn Độn Chân Hỏa bỗng nhảy ra từ bả vai Cố Trường Sinh, tràn ngập phù văn đại đạo, chiếu sáng vô tận hắc ám ở phía trước.
Nhưng lúc này mọi người bị phía trước hấp dẫn chú ý, không để ý thấy Hỗn Độn Chân Hỏa trên vai Cố Trường Sinh khác lạ.
Mấy vị di lão Tiên Cổ bảo vệ bên cạnh đoàn người, tránh cho bọn họ xằng bậy.
Lão nhân áo trắng nói, âm thanh trầm trọng giống như bị vô tận núi lớn đè lên:
“Đây là bí mật mà các ngươi muốn biết.”
Cố Trường Sinh cực kỳ giật mình hỏi:
“Là chân tướng về Chung Cực Chi thành?”
Biểu cảm của những người khác giống như Cố Trường Sinh, ngạc nhiên vì cảnh tượng thấy lần đầu tiên.
Đây là một nơi vô cùng đặc biệt.
Phương xa là vực sâu hắc ám, không thể tưởng tượng, bên kia xây dựng đê đập, chống cự lại tất cả vật chất màu đen xô tới.
Vực sâu quá lớn, dù là vũ trụ dường như cũng chỉ là hạt bụi nhỏ bé trong đó, bốn phía có mảng lớn vách vực, cao lớn vô biên.
Trên vách vực có hang động, khe nứt, mọc cành cây kỳ lạ, sông và biển màu đen treo lơ lửng, có hội tụ thành hồ nước hẹp dài.
Sông, hồ nước, hải dương đều dường như do một đám vũ trụ tổ thành, giống như một đám thế giới rũ xuống mà hình thành.
Mỗi một lần có vật chất từ miệng vực xô tới là sông, hồ nước, hải dương run rẩy.
Tất cả thế giới và vũ trụ đều sụp xuống, bị tiêu diệt, trở thành bột mịn.
Sinh linh ở trong đó muốn phản kháng cũng không thể.
Kẻ mạnh nhất thì vận dụng hết những gì mình có vọt ra, rồi ngơ ngẩn mà tuyệt vọng nhìn vật chất màu đen xô tới, giống như đống cát, rào rào trở thành hạt bụi.
Những hạt bụi này ở trong hắc ám từ từ tái tạo lại, hình thành vũ trụ và thế giới mới, sinh ra sinh mệnh mới.
Sau đó, chờ đợi bọn họ là lần tiếp theo vật chất màu đen gột rửa.
Lặp đi lặp lại, tựa như luân hồi.
Đối với sinh linh ở bên ngoài đê đập thì cảnh tượng như vậy diễn ra mỗi ngày, nhìn quen mắt.
Nhưng đối với sinh linh vốn sinh hoạt trong những vũ trụ và thế giới này thì bọn họ cần thời gian vô tận mới có thể biết được sự thật.
Đây là cảnh tượng khiến người tuyệt vọng.
Đầu bên kia đê đập là vùng đất hắc ám vô tận, sâu thẳm và bao la, một vùng đất chưa biết.
Nhưng hiện giờ, đê đập này có vết nứt dày đặc, cực kỳ đáng sợ, giống như sắp vỡ nát.
Mọi người có cảm giác hoảng loạn và tuyệt vọng.
Bị vật chất màu đen gột rửa, không có thế giới nào có thể may mắn thoát khỏi.
Đây là đang dự báo Tiên Vực thay đổi sao?
“Đây là Giới Uyên trong truyền thuyết.” Tô Nghê Thường mở miệng nói, nàng hiểu rõ nhiều thứ hơn mọi người.
Lúc này, trong bóng tối vang lên vài âm thanh, cùng với tiếng xiềng xích rào rào, giống như kéo lê xiềng xích bước đi, khiến người sởn gai ốc.
Đám hậu bối Xích Vương lưng nổi da gà, không rét mà run.
“Đám nhóc này là hy vọng cuối cùng?”
Một âm thanh truyền đến, lộ ra vô tận mệt mỏi, giống như khó thể tiếp tục chống đỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận