Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 433: Bản Nguyên Tiên Thiên Thần Linh, Trợ Giúp Cố Minh Hoàng (2)

So sánh khối bản nguyên trong tay nàng với những người còn lại đã lớn hơn rất nhiều, người khác chỉ bằng bàn tay, hoặc bằng nắm đấm mà thôi.
“Tiên Thiên pháp tắc?” Cố Trường Sinh tiếp nhận bản nguyên Thần Linh, quét mắt nhìn tu vi Bán Thánh cảnh bây giờ của nàng, ánh mắt lóe lên nói, “Ngươi tự chém nhiều lần làm gì?”
Cố Minh Hoàng không ngờ Cố Trường Sinh vừa liếc mắt nhìn mình đã phát hiện dị thường, đành liếc mắt nói, “Minh Hoàng không có tư chất như Thần Tử, không tự chém mấy lần, làm sao có thể có căn cơ trước Thánh Nhân không tì vết hoàn mỹ được?”
Thân là một trong thập đại danh sách của Cố gia, tự nhiên tư chất của nàng không cần nhiều lời, trong bất kì thế lực bất hủ nào, đều có thể xem là truyền nhân bồi dưỡng...
Tự chém trước khi thành đạo.
Cũng chỉ có người to gan tự tin như nàng mới có thể làm ra.
“Dã tâm cũng không nhỏ.” Cố Trường Sinh cười, bên trong thập đại danh sách của Cố gia, bây giờ cũng chỉ có Cố Minh Hoàng còn chưa đột phá Thánh Nhân cảnh.
Những người còn lại tu luyện tương đối nhanh, đã đến Chí Thánh cảnh, thậm chí chuẩn bị đột phá Đại Thánh cảnh.
Lúc trước hắn còn có chút nghi hoặc, hiện tại xem ra đây là lựa chọn của Cố Minh Hoàng.
“Nếu không sẽ không có tư cách trở thành phụ tá đắc lực của Thần Tử.” Cố Minh Hoàng cười, dung mạo thanh tuyệt lại vũ mị, nói, “Ta có lạc ấn Thần Hoàng, con đường tu hành sẽ xuất hiện cái bóng của người khác, ta muốn chém nó, mới có thể đi ra đạo của mình.”
Thập đại danh sách của Cố gia cũng được ký thác kỳ vọng, hi vọng tương lai sẽ trở thành phụ tá đắc lực của Cố Trường Sinh.
“Có lẽ ta có thể giúp ngươi một chút.” Nghe vậy, trrong mắt Cố Trường Sinh lóe lên tiên ý sáng chói, nói.
“Thần Tử... Ngươi nói, giúp ta một chút?” Cố Minh Hoàng sững sờ, nhưng không hề hoài nghi Cố Trường Sinh.
Xùy!
Sau một khắc, một đạo Hỗn Độn Chân Hỏa vô cùng thần bí huyền diệu nhảy lên đầu vai Cố Trường Sinh, sáng chói lóa mắt, vô cùng thần bí.
Đạo hỏa diễm này từ vô số phù văn tạo thành, tựa như từng tiểu thế giới ngưng tụ, giống như có thể đốt cháy tất cả.
“Đây là đạo hỏa diễm thần bí kia của Thần Tử, Hỗn Độn Chân Hỏa trong truyền thuyết sao?” Sắc mặt Cố Minh Hoàng đại chấn, lần đầu tiên nhìn thấy đạo hỏa diễm này, còn thần bí hơn nàng tưởng tượng rất nhiều, tràn ngập lực lượng khác thường, hư không vô cùng mơ hồ, quy tắc nơi đây bị trừ khử.
“Lát nữa sẽ hơi đau, kiên trì một chút.” Cố Trường Sinh nói.
“Ta biết rõ, mong Thần Tử thương tiếc.” Cố Minh Hoàng nháy mắt mấy cái, hé miệng cười một tiếng, bên tai ửng đỏ nói.
Cố Trường Sinh lắc đầu, biết bản thân đã bị nàng trêu ghẹo.
Ong!
Hư không run lên!
Sau đó, Hỗn Độn Chân Hỏa lắc một cái rơi về phía nàng, từng sợi hỏa quang rủ xuống, như hỗn độn khí, thần hà lập tức che mất bốn phương tám hướng.
Lại như thiên đao sáng chói, ẩn chứa vô tận huyền diệu, phát ra âm thanh nứt gãy trong trẻo, trong nháy mắt khiến thân thể mềm mại của Cố Minh Hoàng run lên, cơn đau nhức kịch liệt truyền khắp linh hồn.
Đây là đang chém đi lạc ấn Thần Hoàng trời sinh bên trong khí tức của nàng.
Nếu không, cuối cùng nàng sẽ đi lên con đường xưa của Thần Hoàng.
Mặc dù Thần Hoàng là một trong ngàn vạn thần thái của Chân Hoàng, nhưng chí hướng của Cố Minh Hoàng không chỉ như vậy.
“Đau quá...” Nàng kêu đau, còn đau hơn bản thân tự chém rất nhiều.
“Thần Tử, ngươi gạt ta...” Nàng nước mắt đầm đìa nói.
Hỗn Độn Chân Hỏa vô cùng huyền diệu, thậm chí có thể trợ giúp huyết mạch sinh linh phản tổ.
Cho nên Cố Trường Sinh nhanh chóng trợ giúp Cố Minh Hoàng giải quyết vấn đề tu hành.
Cố Minh Hoàng nhìn vào mắt hắn, mang theo một chút xấu hổ.
Trong quá trình tiêu trừ lạc ấn Thần Hoàng, xem như nàng đã mất hết mặt mũi trước mặt Cố Trường Sinh rồi.
Đối với chuyện này, Cố Trường Sinh cũng chỉ lắc đầu cười một tiếng.
Sau đó, hắn cũng không có lựa chọn ở cùng một chỗ với Cố Minh Hoàng và các tộc nhân, mà rời khỏi nơi đây, Đồ Tiên tiếp tục chở hắn đi đến chỗ sâu trong di tích Tiên Cổ.
Ven đường đều là núi lớn hùng vĩ, ngàn vạn dặm cổ lâm.
Cổ thụ che khuất bầu trời, to đến mấy chục người mới ôm hết, cành cây từng cục, tiên vụ lượn lờ, trời quang mây tạnh, tràn ngập sinh cơ và tiên ý.
Rất nhiều khí tức cường đại biến mất trên núi lớn di tích, thần thông xen lẫn, quang hoa chói lọi, khắp nơi đều có giao chiến kinh thế, hoặc là xuất hiện cổ khí nào đó, tỏa ra ánh sáng lung linh, hoặc là tiên thảo cổ lão, mùi thuốc tràn ngập vạn dặm.
Vô số tu sĩ đang cướp đoạt.
Ngay cả Tiểu Thiên Tôn cũng xuất hiện mấy vị, trong lúc xuất thủ tạo ra ba động kinh khủng, thần quang ngút trời, rung động thương khung.
Đây là một trận loạn chiến, cho dù là tu sĩ Tiên Vực, hay là tu sĩ của Càn Nguyên đại thế giới, đều đang chém giết lẫn nhau.
Thỉnh thoảng Cố Trường Sinh đảo mắt nhìn qua, cũng không để ý, cho dù là bản nguyên Tiên Thiên Thần Linh kia, thật ra cũng đối với hắn cũng không có tác dụng lớn.
Đám cổ khí, tiên thảo này, càng không lọt vào mắt hắn.
Trên đường.
Cố Trường Sinh cũng nhìn thấy không ít tộc nhân, bao gồm Cố Quang Minh và Cố Tinh Thần trong thập đại danh sách, cường hoành vô biên, chiến lực ngập trời, ngày càng ngạo nghễ, quét ngang một phương, mang theo tùy tùng của bọn họ.
NhưngCố Trường Sinh phát hiện bọn họ không gặp phiền phức, cũng không hiện thân quấy rầy, mà tiếp tục tiến lên.
Đương nhiên, hắn cũng gặp không ít tu sĩ Càn Nguyên đại thế giới có tâm tư làm loạn, không biết đến thân phận của hắn, chuẩn bị xuống tay với hắn.
Những người này, không thể nghi ngờ, đều hình thần câu diệt, chết không thể chết lại.
Ba ngày sau.
Sau khi xâm nhập trăm vạn dặm, số lượng tu sĩ ở nơi đây ít hơn rất nhiều, nhưng di tích Tiên Cổ rất rộng lớn, khí tức của hung thú kinh khủng nhiều hơn, mạnh mẽ mênh mông, giấu ở tứ phương.
Cố Trường Sinh nhìn thấy một vị Tiểu Thiên Tôn, ngộ nhập vào một cửa hang, kết quả bị hỏa quang trên một gốc Hỏa Kim Đằng bên cạnh thiêu đốt, lập tức hóa thành tro tàn, đến nguyên thần cũng không trốn thoát, bị đốt thành bột mịn.
Nơi đây hung hiểm, vượt qua bên ngoài.
“Ở phụ cận có trận văn Tiên Cổ, tu sĩ bình thượng ngộ nhập, tuyệt đối dữ nhiều lành ít.” Cố Trường Sinh nhẹ giọng nói, sừng sững trên một đỉnh núi, nhìn ra xa.
“Nơi đó chính là chỗ rất sâu trong di tích sao?” Đồ Tiên hiếu kỳ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận