Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 643 - Tiến đến Giới Hải, Tiên Vương khó khăn, có người đang độ Thành Đạo Kiếp

Cố Trường Sinh đi trên bề mặt Giới Hải, thần thức quét qua, chui vào những thế giới này, giống như tạo hóa mắt thấy hết thảy.
Trong những thế giới này có nhiều văn minh, tu sĩ cùng trời tranh mệnh, vạn tộc vật lộn với tự nhiên.
Nhưng theo bọt sóng màu đen vỗ tới, một đám thế giới bị nhấn chìm, đi hướng chung kết, thiên địa sụp đổ, hóa thành luyện ngục.
Sinh linh ở trong đó không thể phản kháng chút nào.
"Tại sao... "
"Tại sao muốn hủy diệt hết thảy... "
Người mạnh nhất trong đó thực lực đã đạt đến cấp độ Đại Đế, khoảnh khắc thế giới hủy diệt thì dùng hết mọi thứ vọt ra.
Theo sau, hắn nhìn thấy Cố Trường Sinh đứng sừng sững trên biển màu đen, liền ngây ra như phỗng.
Giây sau, hắn tuyệt vọng nhìn vật chất màu đen gột rửa mà đến, giống như đống cát rào rào trở thành hạt bụi.
Cố Trường Sinh vốn muốn ra tay ngăn cản một phen, nhưng cuối cùng chỉ thở dài.
Hắn không ngăn được.
Giống như số phận cuối cùng của Tiên Vực, đối với những thế giới này thì cũng trải qua một đám luân hồi.
Những hạt bụi trong thả tạo lại trong hắc ám, lại hình thành vũ trụ và thế giới mới, sinh ra sự sống mới.
Sau đó, chờ đợi bọn họ lại là lần sau vật chất màu đen gột rửa.
Lặp đi lặp lại, tựa như luân hồi.
“Thế giới chỗ cạn bên này đê đập cấp độ không quá cao, kẻ mạnh nhất thực lực chỉ cỡ Đại Đế, dù chạm đến sự thật thì cuối cùng cũng sống không được.”
Cố Trường Sinh tiếp tục đi về phía trước, Giới Hải màu đen phía trước có cơn lốc đáng sợ lao đến, bốc lên sương mù xám, trông càng sâu thẳm.
Cố Trường Sinh cảm thấy được, nơi này hơi thở nguy hiểm.
Những sương mù xám bốc lên ở chỗ này rồi bay vào sâu trong Thương Mang khuất mắt.
Trên Giới Hải bao phủ tầng mây Thương Mang màu xám vô hình, vô cùng bát ngát, không nhìn thấy bất cứ phương hướng.
Ở trong đó, Cố Trường Sinh nhận ra một loại nguy hiểm lớn.
Hắn không có lựa chọn tùy tiện tới gần.
Bùm!
Tiếp theo, khi Cố Trường Sinh tiếp tục cất bước, bước lên khu vực nào đó thì huyết quang hiển hiện, lôi đình hùng dũng đánh tới.
Đùng!
Cố Trường Sinh chấn động mạnh, thân thể tê dại, cảm giác Giới Hải dưới chân phát sinh xao động đáng sợ.
Điều này rất đáng sợ, ở đây có lực lượng thần bí.
Cùng một lúc, huyết vụ bốc lên, hơi thở xa lạ bùng nổ.
Một bàn tay màu trắng bệch đầy tơ máu vươn ra từ trong Giới Hải, chộp hướng Cố Trường Sinh, muốn kéo hắn xuống.
Điều này quá đột ngột, bỗng nhiên xuất hiện, khiến người khó lòng phòng bị.
Nhưng phản ứng của Cố Trường Sinh là một đấm đánh qua, nơi này dấy lên cơn lốc quy tắc ngập trời, khiến bàn tay trắng bệch rung bần bật, nứt rạn, cuối cùng chìm vào đáy biển, thực lực của Cố Trường Sinh rất khó đỡ.
“Thi cốt Tiên Vương, hơn nữa còn không phải Tiên Vương bình thường.”
Cố Trường Sinh không quan tâm nhiều, nhưng cũng cảnh giác hơn, đi mấy trăm bước, tìm được một hòn đảo nhỏ trong khu vực này.
Hòn đảo này nổi trên biển, tổ hợp từ nhiều quy tắc. Cố Trường Sinh đặt chân trên Giới Hải, thực lực như hắn hiện giờ cũng không dám tiếp tục đi tới.
Hơn nữa dùng Hỗn Độn quang chống đỡ quy tắc ở đây rất hao tinh lực, Chân Tiên bình thường khoảnh khắc đi xuống đê đập thì đã chết rồi.
Còn trên Thương Mang, từ đầu đến cuối đều tỏ ra một mảnh bình tĩnh, giống như ngăn cách vạn cổ với chỗ này.
“Muốn đi sang bên kia Giới Hải thì phải có đạo hạnh Chuẩn Tiên Đế hoặc là Tiên Đế.”
Cố Trường Sinh khe khẽ thở dài, sau đó ngồi xếp bằng trên đảo.
Hắn đem hết khả năng, dùng hết một thân đạo hạnh, hai mắt thoáng chốc thông thấu, có loại rực rỡ và lấp lánh, hơn nữa tỏa ra Hỗn Độn Tiên Vụ, sau đó ánh sáng Tiên Đạo chói lòa lấp lánh.
Sau khi đến Chân Tiên cảnh, Tiên Đồng trở nên càng thêm đáng sợ, có thể hiểu rõ hết thảy huyền diệu.
Hắn muốn nhìn xem đầu bên kia có cái gì.
Sương mù vô tận, đưa mắt nhìn không thấy cuối, không thấy được tận cùng, dường như không thể bắt giữ được cái gì.
Ngoài ra, còn có nhiều sóng gợn kỳ dị, chỉ có ở cảnh giới này mới thấy loại ánh sáng đó, nó khuếch tán mà đến, quấy nhiễu hắn.
Đó là sóng gợn đại đạo, là ánh sáng quy tắc, quá dày đặc, mỗi một tấc không gian đều bị lấp đầy, sinh linh bình thường không thấy được.
Sóng biển lên xuống, bao la hùng vĩ vô biên, vô cùng thần bí và mênh mông, vũ trụ rộng thật nhỏ bé khi ở trước nó.
Sâu trong Giới Hải, từng cổ giới tàn phá và đại giới trọn vẹn đang chìm nổi, ẩn hiện trong bọt sóng, có tan biến, có khô cạn, có trở thành bọt nước.
Cố Trường Sinh cảm thụ được đại giới khác nhau, thế giới bàng bạc khác nhau, hơi thở khác nhau vượt qua sông dài năm tháng ập vào mặt.
Bọt sống khác nhau, cổ giới tàn phá khác nhau, ẩn chứa hơi thở khác nhau, đại đạo diễn dịch khác nhau.
“Tại sao muốn như vậy? Ta không cam lòng! !!”
“Ục ục ục!”
Cố Trường Sinh nhìn thấy phương xa trong sóng biển có một sinh linh đang rống to, người đầy vết máu, yếu ớt tới cực điểm, giãy giụa trong biển, miệng mũi trào máu, sau đó bị nước biển nhấn chìm.
Trên người nó có hơi thở Tiên Vương đáng sợ, nhưng mà tùy theo một đợt sóng biển đập xuống, thân hình dần dần chìm xuống biển, phát ra một chuỗi tiếng ùng ục, bị chết chìm, cuối cùng biến mất không thấy.
Ngay cả Tiên Vương khi muốn vượt qua mảnh Giới Hải này cũng bị chết chìm, trở thành xác chết dưới biển.
“Tiên Vương khó qua...” Cố Trường Sinh lắc đầu, sau đó trăm năm, hắn đều ngồi xếp bằng nơi đây, quan sát biến đổi của Giới Hải, thể ngộ nhiều đại đạo bàng bạc ở đây, cũng trông thấy nhiều sinh linh, không biết đến từ đâu, tất cả vượt biển.
Nhưng đều không ngoại lệ, không ai có thể vượt qua Giới Hải này, chết giữa đường.
Hắn cũng nhìn thấy sương mù dày đặc bị người xua tan, sâu bên trong có nhiều hòn đảo, bên trên có sinh linh chú ý tới Cố Trường Sinh, nhưng mà cũng không có tiến đến.
Trăm năm ở đây, thật ra cũng chỉ qua trong chớp mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận