Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 753 - Cái gì gọi là siêu thoát, một luồng kiếm khí, chân tướng thiên địa diễn hóa

Khoảnh khắc con mắt siêu to tan biến, Cố Trường Sinh nghe thấy câu nói lạnh lùng vô tình kia, đến phút cuối vẫn chẳng có một chút cảm xúc.
Cuối cùng, Cố Trường Sinh đi vào tận cùng mảnh không gian này, hắn thấy chỗ đó có một tòa cung điện kỳ dị, cổ xưa mà bàng bạc, mục nát, rách nát, loang lổ gỉ sét, dính máu, tràn ngập hơi thở khủng bố áp chế hắn.
Đó tuyệt đối là Tiên Đế hoặc là tồn tại đi rất xa trên con đường Tiên Đế.
“Nơi này giống như không gian thức hải của tu sĩ, tòa cung điện ở bên trong chẳng lẽ là Hồn Cung?”
Tận cùng không gian này, Cố Trường Sinh nhìn thấy cảnh tượng như thế khiến hắn lặng im, cung điện không biết tồn tại bao lâu, vô cùng xa xưa, lây dính máu tươi.
Cố Trường Sinh cảm giác hơi thở thần tính bị trôi đi trong chỗ này.
Hơi thở thần tính này là nguyên thần, hoặc nên nói là ý thức thoái hóa cuối cùng của tu sĩ.
"Cái gọi là Thiên Đạo, thật ra chỉ là ý thức lột xác từ trong tòa Hồn Cung trống rỗng. Khi tu sĩ này ở thời kỳ đỉnh cao thì mạnh đến mức nào? Ít nhất cũng cỡ Tiên Đế hoặc cao hơn nữa.”
Nghĩ đến đây, nét mặt của Cố Trường Sinh nghiêm túc, hắn đứng bên ngoài cung điện, không có tới gần.
Cố Trường Sinh từng suy đoán thiên địa chỗ Tiên Vực thật ra giống như nội vũ trụ của hắn, là thế giới hình thành trong cơ thể một vị tồn tại không thể nói.
Hiện giờ e rằng càng khẳng định suy đoán này hơn.
Sau khi chết không biết bao nhiêu năm tháng, trong Hồn Cung sinh ra ý thức, thành Thiên Đạo chấp chưởng thiên địa vận chuyển.
“Trong Thiên Đạo này cũng ẩn chứa một lũ chấp niệm cũ của vị tồn tại không thể nói, tan biến chúng sinh, táng diệt luân hồi, cũng là vì sống lại?"
Cố Trường Sinh đến chỗ này, nảy ra suy đoán như vậy, bởi vì tòa Hồn Cung ở trước mắt quá quen thuộc với hắn, hoặc nên nói mỗi một tu sĩ đều rất quen thuộc.
Chỗ chứa nguyên thần là Hồn Cung, cảnh giới ban đầu khi tu sĩ bước vào tu hành, muốn ngưng tụ nguyên thần thì phải đúc Hồn Cung trước.
Vậy xem ra, cái gọi là quy tắc thiên địa thật ra cũng là thật lâu trước kia, vị tồn tại không thể nói để lại.
Chúng sinh chỉ đang đi theo con đường cũ của vị này.
Cái gọi là đại tan biến, hiến tế chúng sinh, thật ra cũng là vì một chút cơ hội sống lại?
Nơi thần bí mà Cố Trường Sinh đang đứng tràn ngập các loại quy tắc khủng bố, trước mắt là phát ra từ vị tồn tại không thể nói kia.
Cố Trường Sinh bước lại gần hơn.
Tận cùng mảnh không gian này, bầu trời phía sau cung điện có Trật Tự Thần Liên hiện ra, rậm rạp, nơi đó có một cái lỗ siêu to song song với bên dưới.
Cố Trường Sinh tới gần chỗ này thì vẻ mặt càng là nghiêm túc.
Hắn nhìn thấy khung trời đen ngòm có một khe nứt đáng sợ, trật tự Thần Quang lượn lờ, càng có mây đen không ngừng tuôn ra.
Đáng sợ nhất là trong lỗ hổng trên trời có vô tận quy tắc đáng sợ lao ra, chỉ một lũ đủ sức tan biến hết thảy.
Ngày xưa vị tồn tại không thể nói này chẳng lẽ là bởi vậy mà chết, bị thứ bên ngoài khe nứt giết chết, giữa hai chân mày bị xuyên qua, Hồn Cung tan vỡ, dẫn đến bỏ mình.
Sau khi chết xác chết phát sinh lột xác, diễn hóa thành thiên địa.
Giống như trong câu chuyện thần thoại mà Cố Trường Sinh biết, kiệt sức khai thiên, thân hóa vũ trụ, dựng dục sinh linh.
Nghĩ đến đây, Cố Trường Sinh trầm mặc.
Hắn đi vào Hồn Cung, cảm thụ chấp niệm dày đặc ở bên trong, nó có thần tính khủng bố, có không cam lòng, có tiếc nuối, có ngạo thế, có cay đắng... đủ thứ tình cảm không biết đã tồn tại qua bao lâu.
Dù là Chuẩn Tiên Đế đi đến nơi này cũng sẽ bị những cảm xúc này ăn mòn, thậm chí nổi điên.
Cố Trường Sinh suy đoán, đây tuyệt đối là tồn tại vượt qua Đế, thậm chí đến tình trạng siêu thoát.
Cố Trường Sinh khép mắt lại, cảm thụ những chấp niệm trong chỗ này, hắn bỗng nhiên cảm giác giữa hai chân mày giống như sắp vỡ ra, đau nhói, trong mơ hồ, hắn nhìn thấy cảnh tượng.
Trong không gian mênh mông vô ngần bùng nổ đại chiến kinh thế, một thanh tiên kiếm chém tới, thời gian phủ lên, Huyền Hoàng chảy xuôi, thẳng tắp chém về phía giữa hai chân mày của hắn.
Cố Trường Sinh như bị trói chân tại chỗ, tiếp đó có người từ bốn phương giết tới, tiên kiếm trước mặt đâm vào giữa trán, sọ não của hắn vỡ ra, kiếm khí kinh người bị nguyên thần ngăn trở.
Nhưng rất nhanh, nguyên thần cũng tan vỡ, Hồn Cung sụp xuống...
Càng nhiều kiếm khí từ phía trước bắn về phía hắn.
“Đây là cảnh tượng cuối cùng thấy trong mắt? Bị vây giết đến chết? Đó là tồn tại gì?”
Cố Trường Sinh trầm mặc, tiếp đó mở mắt ra, hắn đang suy nghĩ, dù sao tu vi đến trình độ không thể diễn tả thế nhưng cũng bị giết chết.
Nhưng chắc chắn ở thời đại không biết từ bao nhiêu năm tháng trước.
Tính bằng đơn vị ức vạn năm cũng thật nhỏ bé như hạt bụi.
Bước vào đạo là không có cuối, không thể diễn tả.
Giây phút này, Cố Trường Sinh trong lòng có hiểu ra, hắn luôn luôn cố chấp siêu thoát, nhưng vượt trên siêu soát là thật sự bất tử bất diệt sao?
Chưa chắc.
Sau đó, Cố Trường Sinh cất bước tới trước, cảm thụ dao động kiếm khí còn sót lại trong Hồn Cung, qua lâu như vậy mà nhìn một cái vẫn khiến hắn cảm thấy suýt bị nổ tung.
Năm đó giai đoạn đỉnh cao thì càng đến trình độ nào?
Kiếm chi bản nguyên? Còn là dùng hình thức kiếm khí chém ra căn nguyên.
Không thể tới gần.
Hiện tại hắn tới gần sẽ chỉ là chịu chết.
Cố Trường Sinh trầm mặc giây lát, hắn ngước đầu nhìn ra ngoài, nhìn khe nứt to lớn kia.
Đó là nơi nào?
Như có như không, vô tận quy tắc đáng sợ từ nơi đó tuôn ra, có hơi thở khiến người run rẩy.
Cố Trường Sinh đứng thẳng dậy, bay lên trời, nhưng mà còn chưa tới gần nơi đó thì cơ thể đã nứt nẻ.
“Không thể gần hơn nữa, nếu không thân thể sẽ nổ tung, không gian kia hiển nhiên đã vượt qua cấp độ thế giới Tiên Vực.”
Cố Trường Sinh đến bên dưới khung trời, nhìn khe nứt kia là do bị kiếm khí chặt đứt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận