Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 595 - Giang Sơ Nguyệt nửa đêm bái phỏng, thay đổi ký ức (2)

Đối với Thái Hư Thần Tộc, việc này chẳng qua là con đường khác để phá vỡ nguyền rủa huyết mạch.
Đám lão cổ đổng kia của Thái Hư Thần Tộc đích xác không có ép Giang Sơ Nguyệt, chẳng qua có nhắc tới một chút.
Cuối cùng, Giang Sơ Nguyệt lại chọn cách này.
Thật ra khiến Cố Trường Sinh có hơi bất ngờ là, Giang Sơ Nguyệt quả thực có ôm tình cảm mông lung đối với hắn.
Sau đó, Cố Trường Sinh dùng Đạo Tâm Chủng Ma Thuật sửa đổi ký ức tối nay của Giang Sơ Nguyệt, không muốn nàng phải rối rắm.
Bên ngoài cung điện, cảm giác được nơi đó bị nhiều ý Hỗn Độn bao phủ, giống như cắt đứt với thế giới bên ngoài, rất nhiều tộc lão Thái Hư Thần Tộc đều hai mắt nhìn nhau.
"Xem ra Sơ Nguyệt thật sự đi vào, ài, thật ủy khuất cho nha đầu này..." Gia gia của Giang Sơ Nguyệt thở dài một tiếng.
"Cũng chưa chắc, dù sao nam nhân trẻ tuổi như Trường Sinh Đại Đế, thế gian khó mà tìm được người thứ hai, lấy đâu ra chuyện ủy khuất gì chứ, ta thấy Sơ Nguyệt chiếm được đại tiện nghi mới đúng." Lão giả bên cạnh lắc đầu nói.
"Huống chi nha đầu Sơ Nguyệt này hoàn toàn là tự nguyện, chúng ta đều không có ép buộc nàng..."
Một đêm bình yên.
Chớp mắt đã đến thời gian ước định cởi bỏ nguyền rủa huyết mạch cho Thái Hư Thần Tộc.
Cố Trường Sinh áo trắng như tuyết, đi ra từ trong cung điện, sắc mặt như thường tự nhiên, Giang Sơ Nguyệt đi theo phía sau hơi cúi đầu, có chút ngượng ngùng.
Nói thật ra, nàng cũng không nhớ rõ đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Chẳng qua chỉ có chút ấn tượng mơ hồ.
Chính mình dường như cuối cùng ngất đi.
Trong lòng nàng vừa ngại ngùng cũng vừa phức tạp, bây giờ không biết phải đối mặt như thế nào với Cố Trường Sinh.
Mặt trời treo cao bên ngoài cung điện, chiếu xuống tia sáng màu vàng lóng lánh.
Đám người Giang Thành sớm đã chờ sẵn.
"Đêm qua Đại Đế có nghỉ ngơi tốt không?" Giang Thành mỉm cười, ý của câu nói ai cũng nghe hiểu.
Cố Trường Sinh thản nhiên liếc qua họ, không nói chuyện.
Mấy vị tộc lão vội ho một tiếng, dời mắt đi.
Bọn họ đều là người thông minh, rất hiển nhiên Cố Trường Sinh đã biết được tính toán của bọn họ.
Mặc dù không phải là hãm hại gì, nhưng việc này cũng có chút xấu hổ.
Nói cho cùng thì bọn họ chỉ đề cập tới, cuối cùng Giang Sơ Nguyệt lại tự nguyện đi vào hầu hạ.
Nhưng người trẻ tuổi khí huyết thịnh vượng, càng thân làm Đại Đế đương đại, bên người giai nhân như mây, hồng nhan vô số, không phải là rất bình thường sao?
"Đại Đế, xin nghe nhóm chúng ta giải thích, việc này thật ra không liên quan gì đến nhóm lão phu." Mấy vị tộc lão giải thích với Cố Trường Sinh, sợ chọc Cố Trường Sinh không vui.
Cố Trường Sinh khoát tay áo, không nói thêm gì nữa.
Mấy vị tộc lão trong lòng có vướng mắc, liên tục cười khổ.
Sâu trong Thái Hư Thần Tộc.
Đó là một mảnh tịnh thổ, hơn nữa còn do nhóm Chân Tổ của Thái Hư Thần Tộc phân hoá ra thành tiểu thiên địa độc lập.
Không có thủ đoạn chí cường thì không thể tìm được lối đi.
Cố Trường Sinh theo bọn họ một đường đi sâu vào.
Nơi đây vô cùng thần dị, trời quang mây tạnh, Hỗn Độn dâng lên.
Từng mảnh thần sơn nguy nga đứng sừng sững, tựa như thời kì cổ xưa nhất, thiên địa tinh khí vô cùng dày đặc, hóa thành các hình dạng như hình Long, hình Phượng, hình Kỳ Lân... Như sắp biến thành chất lỏng.
Nơi hồ nước trong xanh như phỉ thúy, từ trên cao nhìn xuống cứ ngỡ trân châu, dòng sông như đai mỏng.
Trong đó đều do thiên địa tinh khí hóa lỏng mà thành, từng giọt hội tụ, giới bên ngoài hoàn toàn không có khả năng nhìn thấy.
Tùy tiện hít thở ở chỗ này đều có thể hít vào thiên địa tinh khí dày đặc mà thuần túy.
Hắn thậm chí chú ý tới vài loại Thần Thạch Thai bảy màu chỉ có thể nhìn thấy ở thời kì Tiên Cổ, đang dựng dục sự sống.
Giữa núi rừng, thậm chí có rất nhiều cây trà cổ rêu rao, cây bất tử chống trời, thần dược, tiên dược lóe ra ánh sánh chói mắt, bảo quang lấp lánh như những vì sao.
Tất cả dị thú có hơi thở vô cùng khủng bố kinh thiên đang ngủ say trong những dãy núi.
Thỉnh thoảng thức dậy ngẩng đầu, thấy mấy bóng người này, sau đó lại lắc đầu, tiếp tục ngủ say.
Hắn còn thấy không ít cột trụ thanh đồng đứng sừng sững ở chỗ sâu nhất, như có thể sánh vai với thiên địa.
Cảnh tượng này khiến hắn nhớ tới cảnh mà mình đã thấy khi còn ở bên trong di tích cũ của Thiên Xà bộ tộc.
Vì sao hai chủng tộc đến từ bên ngoài Thương Mang đều dựng cột trụ thanh đồng ở bên trong tộc địa?
Rất nhanh, Cố Trường Sinh đã đến một tòa cung điện cổ xưa.
Trong đó sớm có không ít lão nhân đang chờ sẵn, phía sau chuẩn bị số lượng lớn chí bảo, sử dụng cho việc bài trừ lời nguyền.
Ở giữa nhất có một đầm máu, huyết quang dày đặc, lưu chuyển Thái Hư Thần Ý thần dị, nặng nề như vòm trời, khiến người ta lòng run rẩy.
"Đây chính là Thái Hư Thần Huyết sao?"
Cố Trường Sinh quan sát đầm máu này, cảm nhận được một loại hơi thở nặng nề như núi biển.
Mơ hồ cảm giác cùng loại với Hỗn Độn Khí.
Thiên đạo tỏa sáng điềm lành, lộ ra ánh sáng rực rỡ muôn màu.
Ở trong đó tựa hồ hội tụ tất cả tinh túy của thế gian.
"Đây là Thái Hư Thần Huyết do tộc ta các đời cung phụng, sau khi hài đồng trưởng thành cần tới đây mở ra thiên phú, kéo dài truyền thừa thần thông, đây cũng là chỗ đứng căn bản của tộc ta."
"Từ xưa đến nay, Trường Sinh Đại Đế là người đầu tiên tới đây nhìn thấy thứ này."
"Không biết Trường Sinh Đại Đế có biện pháp giải quyết không?"
Mấy vị trưởng bối này gương mặt mang theo lấm tấm mục nát, lên tiếng dò hỏi, trên người có hơi thở bất hủ khiến Cố Trường Sinh có cảm giác đau đớn.
Đây là mấy vị Tiên Vương!
Hơn nữa không phải là Tiên Vương bình thường, tu vi của họ vô cùng tinh thâm, cực kỳ mạnh mẽ.
Quanh người bọn họ tràn ngập khí cơ khủng bố, một khi bùng nổ đủ để khiến Chân Tiên trong nháy mắt chôn vùi, tan vỡ.
Nhưng khí huyết đang yếu dần, lưng còng, đã sống không biết bao lâu.
"Không rõ ràng lắm."
Cố Trường Sinh lắc đầu, sau đó nhìn chăm chú đầm máu này.
Đây rõ ràng là thánh vật của Thái Hư Thần Tộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận