Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 515 - Bảng Đế thí luyện, Cửu Đầu Vương, Chiếu Vô Thượng hiện thân (2)

Giọng của Cửu Đầu Vương lạnh như băng, con ngươi màu xanh theo dõi Xích Vương, nói:
"Không ngờ rằng ngay cả ngươi cam nguyện thần phục người khác, năm đó ta đã nhìn lầm ngươi."
“Có nhìn lầm hay không cũng chẳng quan trọng. Ở thế gian này, thực lực mới quan trọng nhất." Xích Vương nét mặt lạnh lùng lạ thường, tuy là quen biết cũ với Cửu Đầu Vương, nhưng nay đã theo chủ khác, tự nhiên không thể nào dễ nói chuyện.
Mãi đến tận lúc này, Xích Vương vẫn không thăm dò thấu sự cường đại của Cố Trường Sinh.
Tuy Chiếu Vô Thượng cũng sâu không lường được, chưa từng thua, là người duy nhất ở nơi này từng một kích giết thiên kiêu Cấm Kỵ.
Nhưng Xích Vương khó mà so sánh Chiếu Vô Thượng với Cố Trường Sinh.
Tồn tại Cấm Kỵ trong Chung Cực Chi thành không chỉ có vài người bọn họ.
Nhưng chỉ có Chiếu Vô Thượng là từng đánh chết tồn tại Cấm Kỵ, cường đại và đáng sợ.
Thái Hư Hoàng và Sở Đế nhìn nhau một cái, mắt lóe tia sáng, hai người quan hệ thân thiết, đạo tự thành một phương, cho nên hiện giờ cơ bản đã phân chia rõ trận doanh.
Xích Vương, Cố Ngân Hà thần phục Cố Trường Sinh.
Cửu Đầu Vương thần phục Chiếu Vô Thượng.
Tô Nghê Thường, Thái Thượng Tiểu Đạo Quân, Vẫn Tiên Ma tự thành một phương.
“Được rồi, nếu ý niệm tranh phong này của các ngươi có thể biến thành lòng giết địch mang đi chiến trường Dị Vực...” Ngay lúc này, một vị di lão Tiên Cổ lắc đầu nói, tay áo vung lên, mang theo mọi người đi vào sâu hơn.
Trên đường đi, Tô Nghê Thường và Thái Thượng Tiểu Đạo Quân bị nhốt vào địa lao cũng xuất hiện. Thái Thượng Tiểu Đạo Quân hơi thở hơi hỗn loạn, sắc mặt khó coi.
Khoảng thời gian này đối với Thái Thượng Tiểu Đạo Quân là giày vò và khuất nhục.
Ngược lại Tô Nghê Thường thì vẻ mặt rất bình tĩnh, nhẹ gật đầu với Cố Trường Sinh xem như chào hỏi.
Nàng phớt lờ những người còn lại.
“Đệ Nhất Pháp, ta khuyên ngươi hãy bỏ nó đi.”
Tô Nghê Thường đến gần Cố Trường Sinh, mở miệng nói, nàng không có ý khác, đơn thuần có lòng tốt.
Tô Nghê Thường vốn là công chúa của Thái Cổ Tiên Đình, hiểu rất rõ thứ đó.
Đặc biệt năm xưa Thái Cổ Tiên Đình bị hủy diệt có liên quan tới Đệ Nhất Pháp.
Thứ này vô cùng yêu tà, lộ ra kỳ dị và điềm xấu.
Người nào bước lên con đường này đều thành tro tàn.
Ngay lúc đấu với Cố Trường Sinh, Tô Nghê Thường liền cảm giác được trong thần thông và bảo thuật của hắn có dấu vết Đệ Nhất Pháp, không ngờ Cấm Kỵ chi pháp đã bị Thái Cổ Tiên Đình xóa sổ vậy mà vẫn tái hiện trên cõi đời.
Sắc mặt của mọi người đều rất kỳ dị.
“Đệ Nhất Pháp?”
Chiếu Vô Thượng cũng nhìn qua, nét mặt quái dị, tiên quang màu vàng lấp lánh trong con ngươi, như đang thôi diễn cái gì, sau đó cười khẽ.
Vẻ mặt Cố Trường Sinh bình tĩnh ồ lên, rồi cười hờ hững nói:
“Xin lắng tai nghe.”
Thấy bộ dạng không xem trọng của hắn, Tô Nghê Thường dựng đứng chân mày liễu:
“Bổn cung tốt bụng nói cho ngươi mà làm dáng vẻ đó là sao?”
Cố Trường Sinh nét mặt thản nhiên, nói:
"Không phải, Nghê Thường công chúa không chứng minh nguyên nhân cho Cố mỗ thì sao ta biết công chúa xuất phát từ mục đích gì?”
Cố Trường Sinh cũng biết Tô Nghê Thường có ý tốt, nhưng nếu không nói như vậy thì nàng phỏng chừng sẽ không giải thích nguyên nhân.
Thân là nữ nhi của Tiên Đế, trong những người có mặt ở đây, không ai có thân phận cao hơn nàng, một loại bản năng bẩm sinh khiến nàng loáng thoáng không thèm để ai vào mắt.
Điều này rất bình thường.
Chuẩn Tiên Đế không thể so sánh với Tiên Đế.
Đó là tồn tại khủng bố mà đạo hạnh và pháp lực đều khó mà nói rõ, đưa mắt nhìn chư thiên vạn giới, Tiên Vực sinh ra vô số kỷ nguyên tới nay cũng chỉ được vài người.
Theo như Cố Trường Sinh biết, mạnh như phụ thân ruột của Cố Tứ Gia năm xưa rất có thể chỉ đến cảnh giới này.
Cấp bậc huyết mạch của Tô Nghê Thường đủ ngang hàng với Cố Tứ Gia, cũng là lão tổ Cố gia hiện nay.
Tuy không biết vì lý do gì khiến nàng phong ấn đến ngày nay, tranh phong với tất cả mọi người.
"Chẳng lẽ ngươi cho rằng bổn cung sẽ hại ngươi sao?" Tô Nghê Thường cau mày, thái độ hoài nghi của Cố Trường Sinh khiến trong lòng nàng cực kỳ khó chịu.
Nàng thân là công chúa Thái Cổ Tiên Đình ngày xưa, đưa mắt nhìn toàn bộ Tiên Vực, người nào có thể so sánh?
Nàng sao có thể dùng thủ đoạn thấp kém như vậy hại người?
"Cũng chưa chắc, dù sao lúc vào thành, Nghê Thường công chúa mang theo rất nhiều tùy tùng ra tay với ta.” Cố Trường Sinh ung dung nói, nét mặt tự nhiên, không lộ cảm xúc ra ngoài.
Nghe vậy, mấy vị di lão Tiên Cổ đang định khuyên giải cũng cơ mặt cứng ngắc.
“Việc này thì bổn cung đã giải thích rồi, ngày xưa Thái Thượng Tiểu Đạo Quân tính kế bổn cung, khiến bổn cung nợ hắn một nhân tình, nên nhờ bổn cung ra tay giúp hắn.”
"Nhưng lúc ấy nhận nhân tình hộ pháp của ngươi, ngoài ra cũng là bổn cung đuối lý, bổn cung sẽ bồi thường cho ngươi sau.”
Chuyện này vốn là bên mình đuối lý, Tô Nghê Thường không muốn nói nhiều, dời ánh mắt từ trên mặt Cố Trường Sinh sang chỗ khác.
Thái Thượng Tiểu Đạo Quân đi ở phía sau nghe vậy, trên mặt mơ hồ hiện ra khói đen, rất nhanh ẩn vào trong, ánh mắt lạnh băng.
Mấy vị di lão Tiên Cổ không chú ý đến sự biến đổi đó.
Ngược lại Chiếu Vô Thượng dường như có điều cảm ứng, nụ cười bên môi càng kỳ dị:
“Thú vị.”
Cố Trường Sinh cười cười đáp lại lời giải thích của Tô Nghê Thường.
Hắn không ngờ Tô Nghê Thường thật sự nghĩ như vậy, nàng ngây thơ hơn trong tưởng tượng của hắn.
Ngay lúc đó mấy vị di lão Tiên Cổ ra mặt, dù Cố Trường Sinh không hộ pháp thì cũng có bọn họ hộ pháp cho Tô Nghê Thường, không cho phép người khác quấy nhiễu.
“Đệ Nhất Pháp là hai vị Tiên Đế trong Thái Cổ Tiên Đình, bao gồm phụ hoàng của ta thôi diễn ra, ngay cả bọn họ đều bị cắn ngược mạnh đến mức không thể tưởng tượng, vội vàng chặt đứt liên hệ, nhưng khí vận Tiên Đình cũng vì vậy mà chịu liên lụy khủng bố, sau đó sụp đổ... "
"Về sau nhóm phụ hoàng xóa bỏ truyền thừa pháp này, vốn cho rằng đã biến mất trong dòng lũ năm tháng. Lúc ấy ta còn nhỏ, cảm thụ được loại khí cơ đó...”
Tô Nghê Thường truyền âm cho Cố Trường Sinh biết khúc bí ẩn này, muốn hắn thận trọng hơn.
Nhưng những lời này thì Cố Trường Sinh đã nghe các tộc lão trong tộc nói rồi, hắn không để bụng.
Cố Trường Sinh nhủ thầm:
“Xem ra Tô Nghê Thường không hiểu nhiều về Đệ Nhất Pháp, thậm chí ở vài khía cạnh còn không bằng ta.”
Mặt ngoài hắn không lộ vẻ gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận