Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 741 - Duy ta vô pháp vô thiên vô trói buộc, Đại La Chi Lộ

Đại tế ba màu buông xuống!
Mảnh thiên địa này đang biến hóa, sụp xuống, một bóng dáng mặc áo đạo ngồi xếp bằng phía cuối thiên địa, thân hình lớn vô biên, vắt ngang hết thảy, ngăn trở sóng hắc ám đổ xuống.
Giây phút này, đại đạo hiển hóa, Thiên Đạo mới sinh ra, cuối cùng đạo thay thế tất cả điều này.
"Chủ nhân... " Thanh Ngưu không kiềm được rơi lệ, nó không thể nào quên cảnh này, lấy thân hóa đạo vì không còn cách nào khác, nhưng cũng là phương pháp duy nhất cho chủ nhân của nó để lại hy vọng và mồi lửa cho thế giới này.
“Đạo của chủ nhân chưa từng cắt đứt, cũng có nghĩa là chủ nhân chưa thật sự biến mất khỏi thiên địa, chủ nhân sẽ có ngày trở về!” Thanh Ngưu không kiềm được gầm nhẹ, trên mặt rơi lệ, nó ở nơi đó khóc rống, chân tình biểu lộ.
"Hóa thành đạo, nhưng thân hình bị hắc ám xâm thực hủy hoại, khó mà chịu đựng xu thế tẩy rửa cuồn cuộn đổ xuống, không ai đảo ngược được.”
Giây phút này, Cố Trường Sinh được dẫn dắt từ trong đó.
Hắn vươn tay ra, Ma Nữ từ trên lưng Thanh Ngưu chuyển sang vòng tay của hắn.
“Chuyến đi này đáng giá, kinh nghiệm của một người thất bại khiến ta càng có nắm chắc con đường sắp đi.”
“Vùng đất không thể nói ở thiên ngoại.” Cố Trường Sinh thì thầm, nói đến thì hắn cũng coi như nhận nhân tình của Thái Thượng, có nhân quả rất lớn.
“Đối với ngươi và ta hiện tại thì chỉ là khách xem trước vạn cổ, cần gì chuốc thêm bi thương.” Cố Trường Sinh giơ tay đánh xỉu Thanh Ngưu, không gian trước mắt hắn vỡ vụn, sông dài thời gian tan vỡ, hắn rời khỏi trước vạn cổ.
Hắn đã có dự cảm chính mình sắp đột phá thành Đế thật sự.
Cố Trường Sinh có dự cảm như vậy cũng không phải lời vô căn cứ, mà là tận mắt nhìn thấy kinh nghiệm thất bại của người đi trước, từ trong quỹ tích những đạo này diễn biến mà tổng kết ra phương hướng của mình.
Đường của Cố Trường Sinh vững chắc hơn những người khác, càng không dễ dàng lạc đường, mà hiện tại càng là tương đương với đốt lên tia sáng trên con đường hắn đi.
Thái Thượng Đạo Quân lấy thân hóa đạo, đưa đạo của mình lưu trữ trong pháp, chỉ cần pháp không đứt đoạn thì hắn có khả năng quay về.
Cố Trường Sinh nhận được dẫn dắt, hiện giờ Tiên Vực Thiên Đạo hiển hóa, đại đạo thoái ẩn, cực kỳ giống với thời đại mà hắn trông thấy.
Ý thức của Cố Trường Sinh cũng thay thế đạo của Tiên Vực.
Oong!
Sông dài thời gian cuồn cuộn, tan vỡ theo bước chân của Cố Trường Sinh, một bước đạp ra đã biến mất khỏi mảnh thiên địa từng tồn tại, chuẩn bị quay về Tiên Vực.
Thanh Ngưu bị Cố Trường Sinh đánh xỉu, dùng đại pháp lực nâng nó theo sau, đi nhanh trong những cảnh tượng hỗn loạn, có nhiều quy tắc cùng đạo tắc, cho nên lực lượng thời gian không thể gây ra vết thương cho Thanh Ngưu.
Điều này khiến Cố Trường Sinh có chút kỳ dị, cố ý quan sát kỹ Thanh Ngưu, trong mắt hắn có phù văn đại đạo chuyển động, cuối cùng hắn đưa ra kết luận, con Thanh Ngưu này có tạo hóa rất sâu, có lẽ được Thái Thượng cho Đạo Quả.
Chẳng qua Cố Trường Sinh hiện tại cũng hiểu rằng cái gọi là không dính nhân quả chỉ tồn tại trong thôi diễn, cũng không phải chân thực tồn tại.
Hắn đã từng thôi diễn Đệ Nhất Pháp, cho rằng đến Chân Tiên cảnh là có thể không dính nhân quả, nhưng trước mắt tồn tại càng mạnh thì ngay cả sinh tử đều không cách nào điều khiển, chớ nói chi không dính nhân quả.
Điều này căn bản không hiện thực, thôi diễn là một nhẽ, chân chính đi ra lại là chuyện khác, đạo pháp là như vậy, đường cũng thế.
Cố Trường Sinh đến cảnh giới hiện giờ rồi ngẫm lại một số hành động và ý tưởng ngày xưa, có thể nói là được lợi nhiều.
Cái gọi là không dính nhân quả, chỉ cần không chân chính siêu thoát thì không cách nào làm được, hắn ngay lúc đó cho rằng không dính nhân quả chẳng qua là lúc đối mặt địch thủ Tiên Vương thì không bị đối thủ trong vô hình cảm ứng được.
Hiện giờ trạng thái trên người Thanh Ngưu, Cố Trường Sinh đoán Thái Thượng Đạo Quân đưa Đạo Quả của chính mình tặng cho nó.
Khiến nó có thể đi trong sông dài thời gian, không bị thiên địa nhân quả quấn quanh, thậm chí có thể nói ra vùng đất tuyệt vọng kia.
Tuy Thanh Ngưu không có tu vi trong người, lại có thể thông thiên triệt địa, bất tử bất diệt.
Nghe như rất nghịch thiên, nhưng đơn giản là cô độc dài đằng đẵng vô tận.
Cố Trường Sinh bỗng cảm giác trước ngực có khác lạ, Ma Nữ đã tỉnh, trong đôi mắt vốn tinh nghịch lấp lánh có chút mê mang, giống như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.
"Lại mơ thấy ngươi rồi...”
Nàng vẻ mặt mê ly, thì thào tự nói, vươn tay vuốt khuôn mặt Cố Trường Sinh, cảm giác giống như ở trong mộng, nhưng lại cảm thấy rất chân thực.
Ma Nữ đã có giấc mơ như vậy lâu rồi, mỗi lần tỉnh lại đều là buồn bã hụt hẫng, trong lòng trống rỗng.
Nàng có chút thương cảm, có chút mê mang, đã bao lâu rồi không gặp nhau?
Mấy chục vạn năm? Trăm vạn năm?
"Ta nhớ ngươi lắm, tại sao không đến tìm ta... " Ma Nữ lẩm bẩm, nàng dựa vào ngực Cố Trường Sinh, giây phút này, nàng chỉ muốn giấc mơ kéo dài thêm một chút.
Cố Trường Sinh dịu dàng vuốt tóc nàng:
“Ta đến tìm nàng.”
“Hả?”
“A!”
Ma Nữ nghe lời này thoáng chốc xoe tròn mắt đẹp, đây không phải là mộng, tuyệt đối không phải là mộng, mộng không chân thực như vậy.
“Sao vẫn còn nằm mơ thế này?”
Cố Trường Sinh cười cười, bị bộ dạng mơ hồ của nàng chọc cười, dáng vẻ ranh mãnh lém lỉnh ngày xưa đi đâu rồi?
“Tại sao ngươi không đến tìm ta?”
“Ta sợ lắm.”
“Ta nghe chuyện Tiên Vực, ta nghe nói ngươi bị hắc ám lây dính... "
Nhìn Cố Trường Sinh, Ma Nữ bỗng nhiên khóc, không có bất cứ dấu hiệu, nước mắt lăn dài trên gò má, mắt sưng đỏ.
Nàng vẫn luôn là nữ nhân kiên cường mà khôn ngoan, thường ngày không bao giờ lộ dáng vẻ như vậy, tất cả ủy khuất cùng sợ hãi vào giây phút này bỗng dưng bùng nổ.
Có thể thấy những năm gần đây cuộc sống của Ma Nữ không giống như Cố Trường Sinh nghĩ.
Tuy có cơ duyên tốt, nhưng cho dù tu thành công thần thông tuyệt thế cũng vô dụng với nàng.
Người mình yêu nhất đã mất thì còn nghĩa lý gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận