Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 609 - Thiên phú Lục Đạo, tính toán không tệ, đáng tiếc tìm lộn người (2)

Lục Đạo Diệu Căn liên quan đến kế lớn tu hành mà hắn lên kế hoạch, không thể có sơ suất gì.
Giọng Táng Đế lạnh băng nói:
"Huyên Đế, ngươi quá cuồng vọng, không đặt chúng ta vào trong mắt.”
"Hôm nay khiến cho ngươi biết, cùng là Chuẩn Tiên Đế, nhưng chúng ta vẫn có chênh lệch!”
"Tìm cái chết!"
Tô Huyên lúc này không sợ chút nào, ngược lại sát ý ngập trời, tóc xanh bay rối, trong bàn tay thuôn mảnh bỗng cầm một cây trường thương màu đỏ.
Đối diện hai vị Chuẩn Tiên Đế, còn là tu ra ánh sáng Chuẩn Tiên Đế lâu hơn nàng nhiều, nhưng nàng không nhường bước, ngược lại muốn chém giết với họ.
Loại gan dạ này khiến tất cả mọi người tim đập chân run, chấn động không thôi.
Tất cả sinh linh quanh Luân Hồi Hải đều thay đổi sắc mặt, dưới uy áp khủng bố này làm họ nghẹt thở, nguyên thần và thân thể sắp vỡ ra.
Ba vị Chuẩn Tiên Đế giằng co!
Ngay cả sông dài thời gian cũng ẩn đi.
Đại chiến kinh thế chực chờ bùng nổ.
Đang lúc tất cả sinh linh run rẩy, Cố Trường Sinh bỗng nhiên mở miệng, âm thanh rất bình thản, kéo lại cổ tay của Tô Huyên:
“Không cần đánh nhau.”
Cố Trường Sinh đã báo cho nhóm người Tam Tổ, bây giờ bám chân Hoành Đế và Táng Đế là được.
Một khi đại chiến bùng nổ, mặc kệ kết cục như thế nào, sau đó Hoành Đế chắc chắn sẽ tìm cách thoát khỏi ba nghìn Đạo Vực, quay về Dị Vực.
Đến lúc đó muốn tìm được Hoành Đế sẽ cực kỳ khó khăn.
Hơn nữa, hắn cũng không cho rằng Tô Huyên có thể một đánh hai.
Tồn tại có thể đi tới cấp bậc Chuẩn Tiên Đế đều là từ vạn cổ giết ra, cái thế vô song, không kém gì người khác.
Rất có thể nàng sẽ bị thương, hơn nữa là trọng thương.
Cũng có lẽ sẽ bỏ mạng.
Thứ hai, Cố Trường Sinh không muốn thấy Tô Huyên xảy ra chuyện gì tại đây.
“Được.”
Tô Huyên hơi ngẩn ra, thấy Cố Trường Sinh kéo lại cổ tay của mình thì không vùng ra, hơi thở khủng bố chậm rãi lắng xuống.
Nàng để mặc Cố Trường Sinh kéo tay mình.
Hoành Đế và Táng Đế thấy thế thì tim đập nhanh:
"Tên này rốt cuộc là ai của Tô Huyên?”
Bọn họ rõ ràng sự cứng rắn, tàn nhẫn của Tô Huyên, vậy mà có người dám chạm vào nàng, còn kéo tay nàng lại.
Hơn nữa không có bị Tô Huyên giơ tay đập chết.
Chuyện này chấn động mạnh đến họ.
Chỉ riêng dao động trên người Tô Huyên đủ đè chết tất cả sinh linh trên thế gian.
Điều này nói lên nàng cố ý giấu bớt hơi thở đối với Cố Trường Sinh, không để hắn bị tổn thương.
Nếu không như vậy, thân thể của Chuẩn Tiên Đế đâu dễ đụng vào?
Nếu Tô Huyên không đánh, bọn họ tự nhiên cũng sẽ không ra tay.
Đánh một trận là sự lựa chọn bất đắc dĩ cuối cùng.
Nhưng dù là Chuẩn Tiên Đế, giờ phút này bọn họ không hiểu nổi, suy đoán thân phận của Cố Trường Sinh.
Ở trước mặt Tô Huyên, bọn họ không tiện thôi diễn.
Giờ phút này, tất cả sinh linh đều nơm nớp lo sợ, kinh hãi trên từng đỉnh núi, sợ lát nữa ba tồn tại vô thượng lại đánh nhau.
"Nếu Huyên Đế cũng muốn nhúng tay trong đó, hay là như vậy, sau khi Lục Đạo Diệu Căn chín, hậu nhân của chúng ta tự dựa vào thủ đoạn tranh giành?"
"Chúng ta từ bên cạnh nhìn, không nhúng tay vào, chịu không?”
Hoành Đế một lần nữa mở miệng, trên khuôn mặt bị hơi thở vô thượng che đậy mang theo nụ cười.
Hoành Đế đoán được Tô Huyên tranh giành Lục Đạo Diệu Căn là vì Cố Trường Sinh, bản thân nàng tự nhiên là không cần Lục Đạo Diệu Căn.
Vậy thì để hậu nhân của họ tranh giành càng tốt.
Vừa lúc mượn điều này bịt miệng Tô Huyên, coi như đã tận tình tận nghĩa.
Đến lúc đó, nam nhân áo trắng có cướp được hay không cũng đừng trách ai.
Dù sao chỉ là một tu sĩ Đại Đế cảnh, con cái hậu bối của Hoành Đế yếu nhất cũng sắp bước vào lĩnh vực Tiên Đạo.
Táng Đế nhanh chóng hiểu ý của Hoành Đế, hai người nhìn nhau cười, đồng ý bảo:
“Bản Đế cảm thấy phương pháp này không tệ, vừa lúc chúng ta không cần nhúng tay, xem như công bằng.”
Nói công bằng thật dễ nghe, nói khó nghe thì gọi là dương mưu.
Cho dù là hậu bối thiên phú mạnh nhất của họ cũng không thể giành thắng một đám Chân Tiên khi tu vi ở Đại Đế cảnh.
Nghe thì như là nể mặt Tô Huyên, thật ra đang chờ xem trò cười.
Tô Huyên tự nhiên hiểu những điều đó, nàng cau mày, mặt lạnh băng.
Sát ý sôi trào!
Vô cùng buốt giá.
Trường thương đỏ thẫm lấp lánh ức vạn quy tắc thần quang lại xuất hiện trong bàn tay.
Nàng không thể nào khiến Cố Trường Sinh đi mạo hiểm như vậy.
"Phương pháp này có thể, xin đa tạ.”
Nhưng mà, Cố Trường Sinh lại lần nữa giữ nàng lại, trên mặt lộ ra mấy phần cười khẽ, nói với Hoành Đế và Táng Đế.
Tính toán rất hay.
Tiếc rằng tính kế hắn là tìm nhầm người.
Hoành Đế híp mắt lại, vẻ mặt mang theo dào dạt hứng thú.
Toàn bộ thân thể tựa như bị Hỗn Độn sương mù bao phủ, ức vạn trật tự quy tắc quấn quanh, khiến người trong lòng phát run.
Một tu sĩ Đại Đế cảnh nho nhỏ mà dám nói ra lời đó trước mặt hai vị Chuẩn Tiên Đế là hắn và Táng Đế.
Hoành Đế cảm thấy người này ngu chưa từng thấy.
Táng Đế cũng không kiềm được lắc đầu.
Sau đó nhếch mép cười nhạt, đây là tự mình tìm chết, dù xong việc Tô Huyên tìm hai người trả thù thì nàng cũng không chiếm lý.
“Tốt tốt tốt, không hổ là nhân vật có thể khiến Huyên Đế chống đối bản Đế, khí phách lắm, bản Đế xem trọng ngươi. Nhưng Lục Đạo Diệu Căn mọc trong Luân Hồi Hải, nếu không có tâm chí kiên định rất dễ dàng lạc đường, vĩnh viễn rơi vào luân hồi, không cách nào trốn thoát. Một khi suy nghĩ kỹ rồi thì không thể thay đổi.”
Táng Đế lộ vẻ xem trọng Cố Trường Sinh, kỳ thực trong lòng cười nhạt không thôi.
"Không nhọc Táng Đế lo lắng, tại hạ có nắm chắc.”
Cố Trường Sinh nét mặt rất bình tĩnh, không tiện không kiêu.
Dù là Chuẩn Tiên Đế thì sao chứ?
Hắn cũng không có biểu hiện ra chút tôn kính và kính ngưỡng.
“Tốt lắm.” Hoành Đế gật đầu, sẽ không hạ thấp thân phận nói nhiều với thứ như con kiến.
Hoành Đế quay sang dặn dò con cái hậu bối trong tộc ngay trước mặt Tô Huyên:
“Trong Luân Hồi Hải nhớ nhường người ta một chút, nếu xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, nhớ kỹ ra tay cứu trợ một phen, nếu không đến lúc đó Huyên Đế giận dữ, các ngươi sẽ không chịu nổi lửa giận này.”
“Cẩn tuân lời của Bất Hủ Chi Đế!”
Hậu nhân của Hoành Đế đều quỳ xuống đất, cung kính nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận