Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 105: Tạ Lễ Phong Phú, Đi Gặp Thương Minh Chi Chủ

“Không cần khách khí, nhưng chuyện nguyên thạch, lúc nào có thể đưa cho ta vậy.”
Cố Trường Sinh áo trắng như tuyết, không nhiễm trần thế, giống như trích tiên siêu nhiên.
Nhìn hắn, trong mắt tất cả đám nữ tử xung quanh đều là dị sắc, hận không thể tự tiến cử mình.
Đối với lời cảm ơn của lão giả áo xám, hắn cười cười, lơ đễnh.
Đối mặt với hoàng tộc Thái Cổ cũng không lựa chọn khuất phục.
Lão giả áo xám nhìn hắn nhiều hơn.
Về phần nguyên thạch, nói thật hắn không thèm để ý.
Dù sao đối với hắn mà nói, nguyên thạch cũng chỉ là vấn đề số lượng mà thôi.
“Thần Tử nói quá lời, lần này ngài ra mặt thay Vạn Đạo Thương Minh, ân lớn như thế, chúng ta sẽ không quên.”
Lão giả áo xám chắp tay nói, cũng biết đó là lời nói đùa, người như Thần Tử Cố gia sao có thể để ý số nguyên thạch kia, cho nên càng thêm khâm phục tán thưởng Cố Trường Sinh.
Lời đồn không sai.
Mặc dù Thần Tử Cố gia siêu nhiên như tiên, nhưng cũng là người hiền hoà tự nhiên, không giống đám truyền nhân đại giáo khác, dáng vẻ như lỗ mũi hướng lên trời.
Trên đài tử tù, bây giờ chỉ còn lại Cổ Thần Mục.
Hắn ta chính là Hoàng Kim Cổ Thần, chỉ đứng ở nơi đó, liền khiến người ta có áp lực kinh khủng khó nói lên lời.
Rất nhanh.
Người của Vạn Đạo Thương Minh cởi vòng kim nô trên đầu hắn ta ra, đồng thời giải trừ tất cả thủ đoạn khống chế trên người Cổ Thần Mục, trả tự cho hắn ta.
“Đa tạ Thần Tử cứu vớt.”
Cảm nhận được tự do đã lâu không có, Cổ Thần Mục suýt chút nữa lệ nóng doanh tròng, lần nữa quỳ xuống đất, kích động nói cảm tạ.
“Dù sao cũng là Hoàng Kim Cổ Thần, sao lại động một chút đã quỳ xuống, ở trước mặt ta, ngươi không cần quá câu nệ.” Cố Trường Sinh cười, truyền ra một cỗ lực lượng nhu hòa, để hắn ta đứng dậy.
Vẻ mặt Cổ Thần Mục cũng rất nghiêm túc nói, “Tộc ta chỉ quỳ với người tôn quý nhất, ân của Thần Tử, tự nhiên như thế.”
Hắn ta rất bướng bỉnh.
Nhưng đây cũng là tính cách của tộc Cổ Thần.
Cứng nhắc, nghiêm túc!
Năm đó phản loạn, nếu không có hoàng tộc Thái Cổ ở phía sau mê hoặc, cũng sẽ không xảy ra.
Đối với chuyện này, rất nhiều lão nhân của Cố gia cũng rất tiếc hận.
“Được chưa.” Cố Trường Sinh cười, cũng lười quản tên gia hỏa này.
Mặc dù bây giờ Cổ Thần Mục chỉ có hai viên cổ tinh, nhưng từ vết cổ tinh đã vỡ của hắn ta tới xem.
Thời điểm đỉnh phong, ít nhất hắn ta cũng là một vị Hoàng Kim Cổ Thần ngũ tinh.
Sau đó, cảm xúc của Cổ Thần Mục trở nên kích động, bắt đầu nói cho Cố Trường Sinh nghe chuyện đã xảy ra ở tộc Cổ Thần trong thời gian trước.
Hắn ta là dòng dõi vương giả cuối cùng của tộc Cổ Thần.
Đồng thời cũng là người có thiên phú huyết mạch trẻ tuổi mạnh nhất.
Mới thiếu niên đã ngưng tụ được năm viên cổ tinh.
Trong lịch sử của tộc Cổ Thần cũng là hiếm có.
Nhưng... Tai nạn, bắt đầu từ mười năm trước.
Một mạch khác trong tộc Cổ Thần, chính là mạch Cổ Tháp âm thầm thần phục với hai thế lực Vạn Hoàng Sào, Đọa Long Lĩnh thuộc hoàng tộc Thái Cổ, chuẩn bị mưu đồ bí mật.
Đồng thời, được bọn họ trợ giúp.
Trong vòng một đêm!
Cường giả của Vạn Hoàng Sào, Đọa Long Lĩnh đã đánh tới!
Tộc nhân của bọn họ người thì chết, kẻ thì thần phục, còn có một số người thà chết chứ không chịu khuất phục, bị đánh nát cổ tinh, mang đến từng tinh vực cổ quáng khai thác mỏ!
Có thể nói vô cùng bi thảm!
Bởi vì hắn ta có thiên phú, cho dù cổ tinh bị đánh nát, trong những năm này vẫn có thể không ngừng hấp thu tinh quang, một lần nữa ngưng tụ lại hai viên.
Nghe thấy mấy câu này, trong lòng đám tu sĩ Nhân tộc tràn đầy căm phẫn.
“Đúng vậy, năm đó ta ở tinh vực Thiên Nam, cũng gặp phải tình huống này. Rất nhiều người bị tàn sát!”
“Bọn họ một đường đốt giết, bao nhiêu tộc quần bởi vậy mà diệt tuyệt, hoặc bị bọn họ nô ấn.”
Hoàng tộc Thái Cổ giống như con bọ vậy, xâm lẫn tất cả đại tinh vực, khiến từng cổ tinh sinh mệnh trở nên hoang vu.
Sinh cơ chết hết!
“Cầu xin Thần Tử làm chủ cho tộc ta! Đám tộc nhân bị sai sử, đều là bị bức bách.”
Trên mặt Cổ Thần Mục tràn đầy bi thương nói.
“Ta biết rõ.” Cố Trường Sinh vuốt cằm nói.
Nhưng hắn không nghĩ tới, mạch Cổ Tháp còn chưa từ bỏ ý định, ngóc đầu trở lại.
Phải biết năm đó ba vị Chí Tôn bị Cố gia đồ sát kia, có hai vị đến từ mạch Cổ Tháp.
Nghe hết chuyện của Cổ Thần Mục, Tô Tiểu Huyên cũng rất thông cảm với hắn ta.
Gia viên bị hủy, biến thành quáng nô, sau đó được Vạn Đạo Thương Minh mua đi, trở thành tử tù!
“Thần Tử, trong này là tạ lễ của Thương Minh đối với ngài.” Rất nhanh, lão giả áo xám phụ trách ở đây mang mấy cái tu di giới trở về.
Mặc dù biết Cố Trường Sinh chắc chắn không thiếu những thứ này.
Nhưng vẫn phải có lễ tạ ơn.
Đây là vấn đề lễ tiết.
Cố Trường Sinh khẽ gật đầu, Tô Tiểu Huyên ở phía sau nhận lấy, sau đó thần thức quét vào, đôi mắt nàng ta lập tức trợn tròn.
“Bên trong có... Thật nhiều nguyên thạch và thần tài... Còn có thánh dược trên vạn năm, mấy chục thần dược vạn năm...”
Bên trong mấy cái tu di giới đều là như thế.
Ít nhất cũng có mấy tỷ cân nguyên thạch, đừng nói đến đám đồ trân quý kia.
Sau lưng nàng ta là kiếm phái Hoán Nhan, đoán chừng mấy vạn đời cũng không có nhiều tài phú như vậy.
“Mặt khác...”
“Thần Tử...”
Thấy trên mặt lão giả áo xám lộ ra vẻ do dự chần chờ, Cố Trường Sinh không khỏi hỏi, “Còn chuyện gì sao?”
“Là như vậy... Gia chủ ta muốn gặp mặt ngài.” Lão giả áo xám nói.
Ông ta cũng không biết rõ vì sao chủ thượng lại có quyết định này.
Phải biết bình thường nghe thấy tên Cố gia, chủ thượng đều không có vẻ mặt và giọng điệu tốt.
“Muốn gặp ta?” Cố Trường Sinh có chút hoang mang.
Vạn Đạo Thương Minh quật khởi không lâu, mấy vạn năm gần đây mới xuất hiện.
Nhưng có thể cấp tốc làm lớn làm mạnh, trở thành tồn tại khiến rất nhiều hoàng tộc Thái Cổ kiêng kị.
Tuyệt đối không thể bỏ qua công lao của Thương Minh chi chủ được.
“Đúng vậy, chủ thượng nói muốn gặp ngài.” Lão giả áo xám gật đầu nói, cũng có chút lo lắng Cố Trường Sinh sẽ cự tuyệt.
“Được.” Nhưng khiến ông ta ngoài ý muốn là, Cố Trường Sinh đáp ứng rất thẳng thắn.
“Thần Tử, mời đi bên này!”
Lão giả áo xám có chút vui mừng, lập tức đi phía trước dẫn đường.
Cố Trường Sinh bảo đám người Tô Tiểu Huyên, Sở Thanh Huyền bọn chờ ở đây, lúc này mới đi theo.
Phía sau khu tử tù chính là một khu kiến trúc vô cùng rộng rãi.
Số lượng tu sĩ không ít.
Lúc đi đến trước một tòa lầu các.
Rất nhiều người nhìn thấy lão giả áo xám đều giật mình, thái độ cung kính, vội vàng chào hỏi: “Chu lão.”
Chu lão cũng không nhìn bọn họ, vẫn đang làm động tác mời với Cố Trường Sinh.
Cố Trường Sinh khẽ gật đầu, trực tiếp đi vào với ông ta.
“Đây là ai? Vậy mà khiến Chu lão phải mời như thế...”
“Các ngươi không nghe nói sao? Vừa rồi khu tử tù xảy ra chuyện, vị nam tử áo trắng kia, tuyệt đối là Thần Tử Cố gia!”
Lời nói mang theo khiếp sợ từ sau lưng truyền đến.
Chu lão có áy náy, Cố Trường Sinh cũng không để ý, sớm đã thành thói quen.
Rất nhanh, hai người đi vào trong đại điện.
Trong đó.
Có một tấm bình phong to lớn ngăn cách, nhưng trong đó không có một bóng người.
“Đây là ý gì?” Cố Trường Sinh nhíu mày hỏi.
“Xin chờ một lát.” Chu lão mỉm cười nói.
Ông ta đột nhiên lấy một hộp gỗ vuông vức từ một bên khác ra.
Trong hộp sương mù lượn lờ, chứa một tảng đá giống như hình trái tim, phát ra hào quang bảy màu, có bảy lỗ thủng.
“Thạch thất khiếu truyền ảnh.” Cố Trường Sinh gật đầu, biết rõ vật này.
Có rất ít thế lực sử dụng cái này, bởi vì quá xa xỉ.
Nhưng tác dụng của nó nhiều nhất chỉ có thể truyền hình ảnh cách xa ngàn tỷ dặm mà thôi.
“Xem ra vị Thương Minh chi chủ thần bí kia cũng không ở chỗ này.”
Cố Trường Sinh nhàn nhạt nhìn.
Một lát sau, Chu lão đặt thạch thất khiếu truyền ảnh sang một bên bình phong khác, sau đó mới lặng yên lui ra.
Không lâu lắm, một vòng huỳnh quang nhàn nhạt hiển hiện ở bên kia bình phong, giống như sương mù, sau đó dâng lên như yêu.
Đó là một bóng lưng, giống như đang pha trà.
Chẳng biết tại sao Cố Trường Sinh bỗng nhiên ngửi thấy hương trà lượn lờ, thấm vào ruột gan.
“Ngươi đã đến?” Người kia mở miệng, giống như mang theo ý cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận