Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 252: Đột Phá Thiên Thần Cảnh, Liên Tinh U Oán, Khoáng Mạch (2)

Trong tay Liên Tinh xuất hiện từng cái ngọc giản, nói, “Công tử, trong thời gian này, ngoại giới vẫn như trước đó, thiên kiêu xuất hiện, rất nhiều truyền nhân đại giáo chưa từng hiện thân cũng đi lại trên thế gian.”
“Truyền nhân của Tiên Vương điện... Hư hư thực thực là một vị Tiên Vương cổ lão chuyển thế, bây giờ nghe nói đang tu luyện trên cổ sơn Đế Đà, muốn bắt giữ một đạo tiên ý...”
“Truyền nhân Chí Tôn Đường...”
“Mấy thế lực Cổ Đế Miếu, Thánh Phật Tự cũng có động tĩnh.”
“Trường Sinh Tần gia, Thần Nữ Tần Khanh Khanh, nghe nói xâm nhập vào nội địa hư không, bắt được một đầu thú con hư không cổ thú, ngoại giới cũng truyền ra lời đồn nàng là Hư Không Thể...”
Cố Trường Sinh gật đầu.
Hư không cổ thú.
Là một trong những sinh linh thần bí nhất giữa thiên địa, có thể so sánh với Vọng Nguyệt cổ thú.
Một đầu hư không cổ thú trưởng thành có thể giao thủ chém giết với một đầu hung thú Thiên giai thuần huyết, cho dù không địch lại, cũng có thể trốn vào hư không vô ngần.
Thậm chí phá vỡ dòng sông hư không, tiến về thời không khác, khó mà bắt giữ.
Thế gian này, cũng chỉ có Hư Không Thể mới có thể bắt được.
“Thật sự có nhiều thiên kiêu nổi lên, quần tinh sáng chói a.” Sau đó, Cố Trường Sinh khẽ mỉm cười nói, đối với Tần Khanh Khanh, coi như người quen cũ.
Từng cùng nhau lịch luyện trong thánh mộ Bắc Hoang.
Về phần những người còn lại, hắn cũng không để ý nhiều.
Liên Tinh cũng không nhịn được mỉm cười nói, “Nhưng ngoại giới vẫn đang nói, công tử là người mạnh nhất thế hệ trẻ ở Tiên Vực bây giờ, đã không ai có thể địch.”
Đối với lời đồn này, Cố Trường Sinh xem thường, vẻ mặt tự nhiên, lắc đầu nói, “Lời đồn này cũng không quá chính xác, ta không tin Tiên Vực tồn tại lâu đời như vậy, lại không có tồn tại nghịch thiên nào phong ấn chính mình.”
“Cho dù những người đó xuất thế, công tử cũng có thể một tay trấn áp bọn họ.” Liên Tinh ngẩng đầu, trên gương mặt tựa như ảo mộng đều là ngưỡng mộ nói.
Trong mắt là ngưỡng mộ không che giấu chút nào, lấp lánh giống như ngôi sao trên bầu trời.
Trong mắt nàng, công tử là nam tử như trích tiên, thế gian khó tìm được người thứ hai, cử thế vô song.
Cố Trường Sinh nghe vậy, vuốt cái mũi xinh xắn của nàng, bật cười nói, “Một tay trấn áp bọn họ? Ngươi coi ta là Tiên Đế tái thế à?”
“Tương lai, công tử sao có thể là Tiên Đế mà thôi...” Liên Tinh thấp giọng nói, bỗng nhiên nàng nghĩ tới điều gì, vẻ mặt có chút cẩn thận nghiêm túc, bên tai cũng ửng đỏ.
“Công tử, nếu không tối nay...”
Cố Trường Sinh nhìn nàng một cái, cười nói, “Tối nay làm sao?”
Liên Tinh lấy dũng khí, đang muốn mở miệng.
Bên ngoài cung điện lại truyền đến một giọng nói vô cùng trung khí, mang theo kích động, “Thác Bạt Tư Vũ xuất quan mà về, bái kiến công tử.”
Giọng nói này tràn ngập hưng phấn và kích động, có chút phát run.
“Tư Vũ trở về?”
Trên mặt Cố Trường Sinh không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó thân ảnh khẽ động, đã rời khỏi đại điện, xuất hiện ở bên ngoài.
Liên Tinh cũng ngây dại, sau đó trên khuôn mặt sứ trắng hoàn mỹ không một tì vết lập tức nín đến đỏ lên.
Khó mà duy trì được dáng vẻ thanh lãnh, sát khí dâng lên bốn phía, hận không thể xuất kiếm, thiên đao vạn quả người vừa lên tiếng quấy rầy.
Bản thân vất vả lắm mới lấy được dũng khí, sắp nói ra lời thẹn thùng.
Kết quả... Lại bị tên gia hỏa bên ngoài cắt đứt!
Lần tiếp theo, cũng không biết rõ phải chờ bao lâu mới có cơ hội này nữa.
Lúc này, Liên Tinh tràn ngập oán khí với Thác Bạt Tư Vũ còn chưa gặp mặt kia.
Bên ngoài cung điện.
Một thân ảnh cao lớn khôi ngô quỳ phục, vẻ mặt cuồng nhiệt và tôn kính, còn ẩn chứa kích động.
Ma khí tận trời xoay quanh người, có phù văn màu đen lấp lóe, không ngừng biến mất.
Rất nhiều người trong Cố gia đều biết hắn ta là tùy tùng của Thần Tử, cho nên căn bản không ai ngăn cản, để cho Thác Bạt Tư Vũ trực tiếp tiến vào thần đảo trung tâm.
Ở một bên khác, Cổ Thần Mục sờ cái ót, đánh giá Thác Bạt Tư Vũ, biết rõ hắn ta đi theo công tử thời gian rất lâu, xem như là người sớm nhất, cho nên vẻ mặt rất coi trọng.
Thác Bạt Tư Vũ rất kích động, từ biệt nhiều năm, sắp lần nữa nhìn thấy công tử rồi.
Bây giờ các nơi Tiên Vực đều lưu truyền lời đồn liên quan tới công tử.
Mỗi một chuyện đủ để oanh động vạn cổ, truyền lưu thế gian!
Hắn ta là tùy tùng, đương nhiên là có vinh cùng vinh.
Nhưng bây giờ thực lực của hắn ta rất thấp, đã không giúp được công tử cái gì, nghĩ như vậy khiến hắn ta có chút khổ sở.
Cũng may hôm nay tin tức hắn ta mang đến, nhất định hữu dụng đối với công tử.
Nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt Thác Bạt Tư Vũ càng thêm kích động.
Rất nhanh, thân ảnh Cố Trường Sinh bỗng nhiên xuất hiện, từ trong hư không rơi xuống, lông mày lại không khỏi nhíu một cái, mở miệng hỏi.
“Làm sao toàn thân đều là vết thương vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Thác Bạt Tư Vũ vô cùng kích động nói, “Bái kiến công tử, việc này rất dài dòng, lát nữa thuộc hạ sẽ kể cho ngài nghe.”
Hắn ta nói vậy, Cố Trường Sinh lắc đầu, một cỗ lực lượng ồn hòa truyền vào thân thể hắn ta, khép lại thương thế cho hắn ta.
Vết thương trên người hắn ta có phong chi quy tắc, thật sâu khảm vào, hơi động đậy chính là đau đớn đáng sợ.
Nhưng cỗ lực lượng Cố Trường Sinh truyền vào này hơi chấn động, đã tuỳ tiện đánh tan nó.
Người xuất thủ đả thương Thác Bạt Tư Vũ, ít nhất cũng là tu sĩ cấp bậc Thánh Nhân.
Mặc dù thân thể Thác Bạt Tư Vũ có huyết mạch Đại Ma Thần, nhưng đối mặt với quy tắc Thánh Nhân, cũng sẽ khó giải quyết, một đường chạy trốn đến đây, tổn thương không nhẹ.
Từng sợi tiên huy thánh hà bao phủ, rất nhanh hắn ta đã hoàn hảo không chút tổn hại.
Thủ đoạn này của Cố Trường Sinh có thể xưng là sinh sôi tạo hóa, Thác Bạt Tư Vũ vừa chữa thương, vừa kể những chuyện mình đã trải qua cho hắn nghe.
Sau khi nghe xong, Cố Trường Sinh nhíu mày, trong mắt có suy nghĩ lướt qua, lập tức khẽ cười nói.
“Khoáng mạch Hỗn Nguyên Thạch của Vạn Hoàng Sào?”
“Đến thật đúng lúc.”
“Ta muốn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận