Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 508 - Trừng phạt, Đệ Nhất Pháp khuyên bảo, vật vô thượng có thể phá vào Đại Đế (4)

Trên vòm trời, sương mù nặng nề, các bóng dáng mơ hồ ngồi xếp bằng, vô cùng to lớn, nhiều tồn tại cổ xưa của Chung Cực Chi thành đều ra mặt, khiến tất cả tu sĩ khiếp sợ.
Đã bao nhiêu kỷ nguyên rồi bọn họ chưa từng lộ mặt?
Hôm nay lại bởi vì Cố Trường Sinh và Tô Nghê Thường giao chiến mà họ không thể không ra mặt.
"Đáng giận!"
Thái Thượng Tiểu Đạo Quân nhìn tất cả điều này, sắc mặt cực kỳ khó xem. Tô Nghê Thường chẳng những không hoàn thành yêu cầu của hắn, ngược lại nợ Cố Trường Sinh một nhân tình.
Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Thái Thượng Tiểu Đạo Quân.
Có thể nói là chuẩn bị không kịp.
Xích Vương cười mỉa mai:
"Không ngờ tới đúng không? Ngươi mời Tô Nghê Thường đến cũng vô ích.”
Thân phận của Tô Nghê Thường không phải bí mật trong Chung Cực Chi thành.
Tuy không biết Thái Thượng Tiểu Đạo Quân làm cách nào khiến Tô Nghê Thường nợ hắn một nhân tình, nhưng hiển nhiên, hôm nay chặn đường ngoài cổng thành, kết quả là Thái Thượng Tiểu Đạo Quân đá trúng tấm sắt.
Tiền mất tật mang!
Tô Nghê Thường lại gần, nói với Thái Thượng Tiểu Đạo Quân đã bị ngăn ra khỏi cuộc chiến:
"Ta không giết được hắn."
Vẻ mặt của nàng hết sức bình tĩnh, chẳng hề mang nét xin lỗi.
Nhân tình này là ngày xưa Thái Thượng Tiểu Đạo Quân gài bẫy khiến nàng nợ, thật ra nàng chẳng có thiện cảm gì với hắn.
So sánh thì Tô Nghê Thường thấy Cố Trường Sinh thuận mắt hơn Thái Thượng Tiểu Đạo Quân nhiều.
“Thần Tử, người không sao chứ?” Cố Hạo Thiên chạy tới, vội vàng hỏi thăm, vết thương của hắn đã gần lành.
“Không sao.” Cố Trường Sinh lắc đầu.
Xích Vương trở về, mở miệng nói:
“Công pháp của Thái Thượng Tiểu Đạo Quân có vấn đề.”
Giao đấu với Thái Thượng Tiểu Đạo Quân trên trăm chiêu, Xích Vương biết trạng thái của người này không đúng.
Mắt Cố Trường Sinh lóe tia sáng khác lạ, rất muốn lại lần nữa ra tay, trấn áp Thái Thượng Tiểu Đạo Quân, nhưng chỗ này có nhiều lão quái vật thời kỳ Thái Cổ, hắn không muốn lại gợi lên phiền phức.
Việc này đành tạm gác lại.
“Không hổ là truyền nhân Cố gia, rất có phong phạm vô địch của Cố gia, năm xưa Đế chấp chưởng vạn đạo cũng từng nhiều lần khen ngợi Cố gia.”
Bỗng có một vị bô lão thời kỳ Thái Cổ đi tới bên cạnh Cố Trường Sinh, cười tủm tỉm nói chuyện với hắn, ra vẻ rất là thân thiết.
Lão nhắc đến Đế tự nhiên là phụ thân ruột của Tô Nghê Thường, một vị Tiên Đế trấn áp vô số kỷ nguyên.
Được nhân vật như vậy khen ngợi Cố gia vốn là vinh diệu vô thượng.
Nhưng Cố Trường Sinh cũng không cảm thấy có gì bất ngờ, ngược lại cảm giác lão nhân này không có ý tốt.
"Tiền bối quá khen. Nhưng Cố mỗ nhớ là hình như Chung Cực Chi Lộ cấm tranh đấu?” Cố Trường Sinh thản nhiên nói, nhắc tới chuyện này.
Dù sao là Thái Thượng Tiểu Đạo Quân và Tô Nghê Thường ra tay với hắn trước, nếu truy cứu thì bên hắn vốn không có lỗi.
Huống chi trên Nguyên Thủy Chi Lộ, tồn tại vượt qua cấp Đế mà ra tay sẽ kích phát quy củ chỗ này, dẫn tới nhân quả cắn ngược, không có ai muốn mạo hiểm như vậy.
Hắn cũng không tin thật sự có tồn tại cổ xưa dám làm gì hắn.
“A...” Nghe vậy, lão nhân kia hơi cứng người, nói đến thì việc này có liên quan Tô Nghê Thường, nhưng bọn họ do không thể nào bởi vậy mà trách phạt nàng.
Đối diện ánh mắt bình thản của Cố Trường Sinh, lão giả cũng cảm thấy có chút đau đầu, rất khó chơi.
Thiên kiêu bình thường đã sớm bị lão tùy tiện đuổi đi.
Nhưng Cố Trường Sinh hoàn toàn không tầm thường!
Không nói đến thiên tư và thực lực của hắn như thế nào, chỉ riêng thế lực phía sau đủ khiến lão không dám cứng rắn.
"Việc này, ta nguyện... "
Nghe lời này, Tô Nghê Thường biết mình làm hỏng quy củ tại đây, đang định mở miệng gánh vác.
Lão nhân ngăn lại nàng, nhìn chằm chằm Thái Thượng Tiểu Đạo Quân ngạc nhiên đứng ở bên kia, nói:
"Nói đến thì, kẻ đầu têu việc này là Thái Thượng Tiểu Đạo Quân, nếu không phải bị dụ dỗ thì công chúa tâm tính đơn thuần sao có thể phá hư quy củ nơi đây.”
“Bắt vào địa lao dưới lòng đất, giam cầm nửa năm xem như trừng phạt nhỏ!”
Dứt lời, có người chấp pháp xuất hiện, vặn vẹo hư không, mang theo ý chí bàng sơ của tòa thành cổ, không ai chống cự được.
Người chấp pháp ra tay, ánh sáng rực rỡ vô tận, trật tự đan vào, định trấn áp Thái Thượng Tiểu Đạo Quân.
Phụt!
"Ta... " Thái Thượng Tiểu Đạo Quân xoe tròn mắt, rất không cam lòng, cũng rất tức giận, ói ra bãi máu, thoáng chốc bay ngược ra ngoài.
Thực lực của hắn tuy rằng khủng bố ngập trời, đã dốc hết sức chống cự, nhưng không đấu lại ý chí bàng sơ ở đây.
Rất nhanh, hắn lại bị một chưởng đánh bay, bị bắt giữ, xiềng xích trói người, có thể trấn áp pháp lực và thần thông.
Ầm ầm ầm!
Một đám tiên binh mặc giáp trụ đen ngòm đi ra, mang đi Thái Thượng Tiểu Đạo Quân vết máu loang lổ, chuẩn bị bắt nhốt vào địa lao dưới đất.
Cảnh tượng như vậy khiến mọi người kinh sợ.
Đó là một vị tồn tại Cấm Kỵ!
Có tên trên bảng Đế!
Kết quả là dưới ý chí của Chung Cực Chi thành, không thể chống lại, bị dễ dàng trấn áp.
Tuy rằng như vậy thoạt trông rất khuất nhục, nhưng cũng là một loại bảo hộ.
Cấm túc nửa năm.
Đối với tu sĩ thì chỉ trong chớp mắt, không bị ảnh hưởng gì.
Cách làm của lão nhân này cũng là biểu minh thái độ cho Cố Trường Sinh xem.
Tô Nghê Thường có tầm quan trọng như thế nào đối với bọn họ.
Cũng là thỏa hiệp với Cố Trường Sinh, cho hắn một giải thích có thể diện.
“Như vậy rất tốt.”
Cố Trường Sinh gật đầu, tự nhiên hiểu hết những điều này.
Bất cứ tồn tại Cấm Kỵ nào đều là vật báu vô giá với Chung Cực Chi thành, không thể nào dễ dàng giao cho hắn xử trí.
"Nghê Thường cũng làm hỏng quy củ, tự xin giam vào địa lao, cấm túc nửa năm, xin cho phép.” Lúc này Tô Nghê Thường lên tiếng, nàng không muốn được ngoại lệ.
Điều này khiến nhiều người đánh giá nàng cao hơn, thầm sinh lòng khâm phục.
Cố Trường Sinh cười cười, mắt lóe tia sáng kỳ lạ.
“Ài, thôi thôi, nếu công chúa muốn vậy thì...” Lão giả vẻ mặt cười gượng, đành phải khiến người bắt nhốt Tô Nghê Thường, đúng thật như vậy, không thể làm hỏng quy củ của Chung Cực Chi thành.
Đặc biệt là ở trước mắt bao người.
Lúc này, Tô Nghê Thường bỗng nhiên quay đầu nói với Cố Trường Sinh:
“Cố Trường Sinh, bổn cung nợ ngươi một nhân tình.”
"Ta biết." Cố Trường Sinh gật đầu.
"Ta cảm nhận được hơi thở Đệ Nhất Pháp trên người của ngươi, ta tốt bụng khuyên ngươi một câu, buông bỏ nó đi.”
Tô Nghê Thường nói câu này khiến tất cả tồn tại cổ xưa ở đây thay đổi sắc mặt, giống như thấy quái vật Cấm Kỵ nào đó, vội vàng rời xa Cố Trường Sinh, hơi sợ hãi.
"Cái gì! ?"
"Đệ Nhất Pháp... "
Lão nhân tóc bạc vừa rồi mở miệng bỗng chốc tái mặt, tim đập nhanh, vội vã cách xa Cố Trường Sinh, giống như không muốn lây dính hơi thở của hắn.
Cố Trường Sinh thì rất bình tĩnh.
Hắn ban đầu tu luyện Đệ Nhất Pháp đúng là có liên quan Thái Cổ Tiên Đình.
Không ngờ Tô Nghê Thường có thể cảm giác được hơi thở, điểm này khiến Cố Trường Sinh hơi ngoài ý muốn.
Dù sao hắn đi con đường của chính mình, có thể nói là hoàn toàn khác với đường của Thái Cổ Tiên Đình.
Cố Trường Sinh nhủ thầm:
"Xem ra có cơ hội hỏi rõ Tô Nghê Thường hơn.”
Hắn cảm thấy chuyện này sẽ không quá đơn giản.
Chuyện phát sinh ở đây dẫn đến náo động rất lớn trong Chung Cực Chi thành, Cố Trường Sinh lại một lần nữa khiến tất cả mọi người kiến thức sự cường đại của hắn, tạo thành thanh thế đáng sợ.
Chung Cực Chi thành rất lớn, tận cùng bên trong bao phủ sương mù Hỗn Độn kinh người, dù là thiên kiêu Cấm Kỵ cũng khó đi đến nơi đó.
Trong một sân u tĩnh, tiên ba phun nhụy, hà thụy bốc hơi, tinh khí mờ mịt, cơ hồ sắp hóa lỏng.
Đây là phủ đệ của Xích Vương.
Giờ phút này, Cố Trường Sinh ngồi ở trên ghế đá, trong lòng bàn tay có ức vạn lũ thần tiêu đang lưu chuyển, đó là các phù văn khủng bố, đang trấn áp cái gì.
Có thể thấy trong lòng bàn tay của hắn có một luồng sáng màu tím trấn áp dưới vòm trời, tràn ngập vô tận thần bí đang yên lặng nằm.
"Đây là ấn ký Thiên Đạo hay còn gọi là Đế Ấn?”
"Vật vô thượng dung hợp liền có thể khiến tu sĩ Chuẩn Đế đỉnh cảm ngộ điều khiển Thiên Đạo, phá vỡ mà vào Đại Đế?”
Cố Trường Sinh hơi giật mình, ra tiếng hỏi.
Xích Vương gật đầu, nói:
“Ta có năm ấn ký giống như vậy, đều là cảm ngộ trấn áp đoạt được khi mỗi Thiên Đạo kỷ nguyên buông xuống.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận