Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 605 - Luân Hồi cổ lá trà pha trà uống, Tô Huyên kiêu căng ngang ngược

Cố Trường Sinh nhíu chặt chân mày:
"Ngay cả vật chất bất tử bên ngoài Táng Sinh Địa tán đi thật ra cũng nằm trong tính toán?”
Biên cảnh ba nghìn Đạo Vực có Sơn Hải thành ngăn đại quân Dị Vực.
Nhưng Cửu U Táng Thổ nằm ở bên trong ba nghìn Đạo Vực.
Một khi bùng nổ đại chiến, ba nghìn Đạo Vực sẽ gặp địch từ hai mặt.
Cố Trường Sinh nhìn Tô Huyên, dò hỏi:
“Sâu trong Cửu U Táng Thổ hiện giờ có bao nhiêu vị vô thượng?”
Tô Huyên trả lời:
“Ít nhất ba vị, một vị đã thức tỉnh, một vị ngủ say, thêm vào một vị Chuẩn Tiên Đế từ Dị Vực đến.”
Đáp án này khiến lòng Cố Trường Sinh chùng xuống.
Không ngờ bên Dị Vực đã có một Chuẩn Tiên Đế lặng lẽ đến đây.
Chuyện này nếu không phải Tô Huyên nói ra, phỏng chừng ngay cả mấy vị lão tổ của Cố gia cũng không ngờ tới.
Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương.
Hơn nữa còn là một vị Chuẩn Tiên Đế!
Trong Dị Vực, nhân vật như vậy là tổ của một phương Đế Tộc, cao hơn Bất Hủ, xếp vào hàng đứng đầu thế gian, nhận ức vạn vạn sinh linh kính sợ kính ngưỡng!
Dù là tồn tại cùng đẳng cấp cũng khó mà phát hiện, càng miễn bàn tu sĩ khác.
Nhưng tồn tại như vậy lại lén lút nấp tại đây, đang ở sâu trong Cửu U Táng Thổ.
Cố Trường Sinh khẽ thở dài:
“Tình hình không lạc quan.”
Ổ lật úp thì không có trứng còn nguyên.
Ba nghìn Đạo Vực bị hủy diệt, trừ phi đầu vào Dị Vực, nếu không thì đến lúc đó, mọi người, bao gồm Cố Trường Sinh chỉ có thể chờ chết.
Sau đó, Cố Trường Sinh thông qua dấu ấn của Tam Tổ gửi những tin tức này về.
Tô Huyên bỗng nghĩ đến điều gì, mắt lóe tia sáng, nhìn Cố Trường Sinh, nói:
“Lát nữa ngươi cùng ta đi Luân Hồi Hải một chuyến.”
“Được.” Cố Trường Sinh gật đầu, không từ chối: “Luân Hồi Hải ở đâu?”
Dù sao Tô Huyên báo cho hắn biết tin tức quan trọng như vậy, hắn không phải kẻ không biết ơn.
Tô Huyên trả lời:
“Ở tận cùng Táng Thổ.”
Trong Luân Hồi Hải, trừ kết Luân Hồi Quả ra, còn có Lục Đạo Căn.
Cũng vì vậy nên vị tồn tại vô thượng Dị Vực kia mới mang con cái trong tộc đến.
Nhưng Tô Huyên không nói nguyên nhân này cho Cố Trường Sinh biết.
“Tận cùng Táng Thổ chẳng phải là nơi mấy vị Chuẩn Tiên Đế ngủ say? Nàng có chắc là muốn ta đi cùng nàng đến đó?
Cố Trường Sinh nhướng mày.
Tuy rằng hắn tin tưởng Tô Huyên sẽ không hại hắn.
Nhưng ở dưới mí mắt Chuẩn Tiên Đế, có khi nào quá rõ ràng?
Hắn không nắm chắc ẩn tàng hơi thở của bản thân, không bị Chuẩn Tiên Đế phát hiện.
"Yên tâm, có ta ở, bọn họ không phát hiện được hơi thở của ngươi.”
"Đến nơi đó, ngươi không cần lo mấy việc khác.”
Tô Huyên thản nhiên nói, thân là Chuẩn Tiên Đế, nàng có tự tin đó.
“Được rồi.”
Cố Trường Sinh nhìn nàng một cái, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, cũng không tiếp tục hoài nghi.
Sau đó, Tô Huyên vung ống tay áo rộng, trên cổ tay thuôn mảnh treo chuỗi lục lạc bạch ngọc, phát ra âm thanh trong trẻo.
Rất nhanh, hư không ở trước mặt hai người trở nên mơ hồ, xuất hiện một đường hầm không gian mênh mông, sông dài thời gian ẩn đi, ngay cả thiên địa cũng lặng xuống.
Nàng mang theo Cố Trường Sinh cất bước đi vào, nháy mắt biến mất không thấy, đi tận cùng Táng Thổ.
Ánh sáng rực rỡ đi xa, đất đai trong phút chốc thu nhỏ, thiên nhai chỉ cách một bước.
Táng Thổ như đứng trong một mảnh vũ trụ độc lập, sâu tận bên trong càng mênh mông, tựa như một ngôi sao bỏ hoang từ lâu.
Khắp nơi đều là ghồ ghề hoang tàn đáng sợ, máu loãng đủ màu tụ thành vũng, tràn ngập hơi thở khủng bố, dù là tu sĩ Chân Tiên cảnh cũng sẽ cảm giác thân thể sắp nổ tung.
Ngoài ra, còn có rất nhiều quan tài bị xới lên nằm la liệt các nơi, vô cùng cổ xưa.
Nơi này vẫn rộng lớn vô biên, trong thiên địa lấp lánh từng ngôi sao lớn, ánh sáng mông lung.
Sông đen ngòm cuồn cuộn, dải sáng màu đen nhấp nháy xen lẫn muôn vàn quy tắc thần quang phức tạp.
Tô Huyên mang theo Cố Trường Sinh đi đến nơi này, hai người sóng vai đứng trên một ngọn núi màu đen.
“Xem ra tế đài chín màu lại bị mở ra."
Tô Huyên xem hướng đằng trước, cau chân mày thanh tú, rất hiển nhiên cảm giác được cái gì.
"Đây là tận cùng Táng Thổ?”
Cố Trường Sinh hơi ngạc nhiên, khác với tưởng tượng của hắn.
Tận cùng Táng Thổ trông như một ngôi sao lớn.
Tử khí dày đặc dâng trào, sơn hà màu đen cực kỳ tráng lệ.
Đất rộng mênh mông, vật chất bất tử vô cùng dồi dào, phi thường thích hợp cho sinh linh Táng Thổ tu hành và ngộ đạo.
Hơn nữa nơi đây rất đặc biệt, trải qua vạn kiếp mà bất diệt.
Đến nay còn khắc đạo ngân dành riêng cho sinh linh Cửu U Táng Thổ, Đạo Quả nào ở đây đều phải bị áp chế.
Tu sĩ bình thường không dám tới gần, bởi vì ở đây khó mà phát huy ra sức chiến đấu thật sự.
Đương nhiên, nhân vật cấp bậc Chuẩn Tiên Đế thì không bị hạn chế.
Tô Huyên nói:
“Còn ở phía trước nữa, nơi đây khắc trận văn sát khí cấp bậc siêu cao của Tiên Vương vô thượng, đi nhầm một bước, hình thần đều diệt."
Một con đường ánh sáng màu đỏ trải đến gần, Tô Huyên đạp chân trần trắng nõn lên, sau đó biến mất.
Tô Huyên mang theo Cố Trường Sinh, im hơi lặng tiếng, một bước hạ xuống.
Ở đây có rất nhiều động phủ cổ xưa, khói đen ngập trời, tử khí dày đặc, trong đó có hơi thở khủng bố, thậm chí có cấp bậc Tiên Vương ẩn tàng trong những thứ đó.
Nhưng khi cảm giác hơi thở của Tô Huyên, những tồn tại khủng bố cấp bậc Tiên Vương nơm nớp lo sợ, không dám lộ mặt.
Mãi đến khi Tô Huyên rời đi mới có người xuất hiện, trong lòng sợ hãi.
"Tô Huyên mang theo một người là ai?”
"Lần đầu tiên nghe nói bên cạnh Tô Huyên có người sống, quả thực không dám tin tưởng."
"Chẳng lẽ là nam nhân năm xưa?”
“Hai người rốt cuộc có quan hệ gì?”
Những tồn tại khủng bố tuy đã chôn vùi ngủ say, nhưng bọn họ vẫn biết việc phát sinh ở Cửu U Táng Thổ trong mấy năm gần đây.
Mấy trăm năm trước nghe nói có tu sĩ bên ngoài vào, cũng là sinh linh duy nhất còn sống rời đi.
Ngay lúc đó rất nhiều người đều tận mắt nhìn thấy tất cả điều này.
Đều suy đoán nam nhân kia có mối quan hệ thế nào.
Việc này từng nhấc lên sóng to gió lớn trong Cửu U Táng Thổ.
Hiện giờ, bên cạnh Tô Huyên có một thanh niên trẻ.
Hỏi sao không khiến bọn họ khiếp sợ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận