Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 713 - Gặp lại giai nhân, Diệp Minh Nguyệt thương cảm, ta đến đón ngươi

Oong!
Cố Trường Sinh giơ tay tìm tòi, mảng lớn không gian hóa thành bong bóng tan biến trước mắt hắn, hình thành một khu vực chân không tuyệt đối.
Cuối cùng, Cố Trường Sinh thấy một bóng dáng ở sâu bên trong, mặc áo xám, khuôn mặt bị tóc dài che đậy, nhưng không che được phong tư tuyệt sắc, ở nơi đó ngồi xếp bằng, không nhúc nhích.
Dường như là một người sống dài lâu vô tận.
Đương nhiên, nếu tính dựa theo năm tháng tu luyện thì nàng quả thực sống rất lâu, người cùng một thời đại với Cố Trường Sinh.
Là hồng nhan của hắn.
Nhưng trạng thái hiện tại của nàng rất kỳ lạ, giống như nửa sống nửa chết.
Trong mảnh không gian này, muốn sống sót thì phải khiến thân hình ở trạng thái nửa hôn mê, chậm lại thọ nguyên trôi đi.
Lúc này, nàng cảm thụ được hơi thở quen thuộc khiến không gian nơi này xao động, nàng dần tỉnh lại từ trong trạng thái này.
Cố Trường Sinh im lặng không nói, nhìn nàng.
Nữ nhân áo xám ngẩng đầu, trong mắt xuất hiện Trọng Đồng.
Biểu cảm từ mờ mịt dần trở nên nghi hoặc, rồi khiếp sợ, vui sướng, không dám tin tưởng...
Cuối cùng, trên mặt nàng lộ nước mắt, lăn dài xuống gò má.
"Minh Nguyệt... "
Cố Trường Sinh khe khẽ gọi nàng.
"Ngươi đến đón ta sao?”
Diệp Minh Nguyệt nở nụ cười, cười rất ngọt, biết tất cả điều này không phải ảo giác của nàng.
Cố Trường Sinh tiến lên ôm Diệp Minh Nguyệt vào lòng, nhẹ giọng nói:
“Ta đến đón nàng.”
Diệp Minh Nguyệt dựa vào ngực Cố Trường Sinh, khuôn mặt tiên không tỳ vết, đẹp tựa như ảo mộng, lại mang theo lệ, nỉ non nói:
“Ta mơ một cơn ác mộng rất khủng khiếp, trong mộng ngươi bị hắc ám kéo đi, rơi vào vực sâu không nhìn thấy, ta điên cuồng gọi ngươi, muốn kéo ngươi lại nhưng không làm nên chuyện gì."
"Thế gian chẳng còn gì, chỉ có một mình ta...”
Nàng vốn là một nữ nhân kiên cường, chuyện thế gian rất ít có thể dao động tâm tình của nàng.
Nhưng giờ phút này lại không kiềm được khóc lóc.
Bởi vì nàng rất sợ, một người bị vây khốn trong không gian này.
Không chỗ nương tựa, không ai tiến đến.
Đến cuối cùng, thậm chí ngay cả Cố Trường Sinh cũng biến mất.
Một lần đợi, chờ mấy chục vạn năm.
Người bình thường có lẽ đã sớm phát điên.
"Xin lỗi, ta đến quá muộn, ta hiện tại liền mang nàng về nhà... " Cố Trường Sinh mỉm cười, lau giọt lệ cho nàng, trong lòng có chút thương xót.
“Ừ, chúng ta về đi.”
Diệp Minh Nguyệt ngừng khóc, nhưng trong lòng vẫn khó chịu.
Chỉ có nàng biết nhiều năm như vậy làm sao vượt qua.
Bị nhốt nhiều năm như vậy, nàng nhớ nhung vô tận.
Nhớ quê hương, nhớ người quen xưa, nhưng nàng biết chắc chắn thế gian đã biển đời hóa bể dâu, có một số người không còn gặp được nữa.
Cảnh còn người mất, đó là không thể tránh khỏi.
Hơn nữa nàng có dự cảm, giấc mơ ngày xưa có lẽ là thật.
Nhưng Diệp Minh Nguyệt không quá khủng hoảng, bởi vì còn có Cố Trường Sinh, hắn còn ở bên cạnh, làm bạn bên nàng.
Diệp Minh Nguyệt nói, nắm chặt tay của Cố Trường Sinh:
“Bây giờ ta không muốn đi đâu nữa, chỉ muốn ở bên cạnh ngươi."
Diệp Minh Nguyệt phát hiện Cố Trường Sinh đã rất cường đại, cường đại đến mức độ khó tin, dù là Tiên Vương nhìn xuống hết thảy cũng nhỏ nhoi khi ở trước mặt hắn.
"Mấy năm nay rốt cuộc phát sinh chuyện gì, ngươi thay đổi quá nhiều.”
Diệp Minh Nguyệt hỏi thăm, rất muốn hiểu rõ những điều Cố Trường Sinh trải qua.
Nàng có thể cảm giác được, hiện tại Cố Trường Sinh không còn là người trẻ tuổi tinh thần phấn chấn, tự tin vô địch, ngạo nhiên tuyệt đại ngày xưa.
Tuy cũng vô địch, nhưng hắn tang thương rất nhiều, thậm chí ngay cả sợi tóc cũng nhuộm bạc trắng.
Điều này khiến Diệp Minh Nguyệt rất đau lòng.
So với nàng thì chắc hẳn Cố Trường Sinh trải qua nhiều điều không thua gì nàng.
"Không có việc gì, những chuyện này đều đã trôi qua.”
Cố Trường Sinh cười cười, nhìn xa hư không, giơ tay xé rách mảnh không gian này, theo sau rời đi mảnh vũ trụ này, chuẩn bị mang nàng quay về Tiên Vực.
Rất nhiều chuyện, hắn không nói nhiều, nhưng Diệp Minh Nguyệt cũng rõ ràng.
Ở trên đường, Diệp Minh Nguyệt trông thấy rất nhiều cảnh tượng rung động, đại đạo ầm ầm, vạn linh triều bái, trong miệng ca tụng Thiên Đế, ngay cả Tiên Vương cũng cung kính.
Ngày này, Cố Trường Sinh mang theo Diệp Minh Nguyệt trở lại Tiên Vực, dẫn đến náo động lớn.
Rất nhiều người suy đoán Cố Trường Sinh đi mang về một vị cố nhân năm xưa ở cùng thời đại.
“Đây là di tích cũ của Vũ Hóa Tiên Triều, trận chiến hơn tám mươi vạn năm trước, cái gì cũng chẳng còn lại, Tiên Vực cũng bị đánh đắm.”
Cố Trường Sinh mang theo nàng đi tới lãnh thổ cũ của Vũ Hóa Tiên Triều, thế lực Bất Hủ ngày xưa hiện giờ đều hóa thành kiếp thổ.
Một mảnh phế tích, không tìm được cảnh vật và người xưa.
Tiên Vực to lớn bây giờ chỉ còn một mình Cố Trường Sinh biết rõ.
Điều này khiến Diệp Minh Nguyệt trong lòng buồn bã, rất là thương cảm, thật lâu không bình tĩnh được.
Cố Trường Sinh an ủi nàng:
“Nhưng rất có thể bọn họ đã cùng nhau rời khỏi Tiên Vực, đi lên Cửu Thiên.”
Diệp Minh Nguyệt gật đầu, trong lòng rất bi thương, chia cách mấy chục vạn năm, thế giới cũ thay đổi hoàn toàn.
Nếu lúc chia tay ở Chung Cực Chi Lộ, nàng không có dứt khoát kiên quyết đi lên thành Đế lộ, hiện giờ tất cả điều này có khi nào đã đổi khác?
Nhưng Diệp Minh Nguyệt biết rõ, cho dù nàng thành Đế, thì trong trận đại chiến ấy cũng không mang đến tác dụng gì, thậm chí rất có thể bỏ mạng chết đi.
Tất cả điều này nên xem như may mắn hay bất hạnh?
Ai cũng nói không rõ.
Trong những ngày tiếp theo, Diệp Minh Nguyệt bế quan, hiện giờ tu vi của nàng kém xa Cố Trường Sinh, người bên cạnh hắn đã thiếu rất nhiều, nàng không muốn bởi vì già mà chết, khiến hắn thương cảm khổ sở.
Dù là Chuẩn Tiên Đế thì sao? Cũng có nhiều chuyện không làm được.
Cố Trường Sinh rơi vào suy tư.
Ngày nào chưa bình Dị Vực thì Tiên Vực không cách nào chân chính yên ổn, hắn cũng không cách nào yên tâm thân tộc, hồng nhan sinh hoạt trong hoàn cảnh như vậy.
Dù sao đại chiến Chuẩn Tiên Đế mà lan đến thì Tiên Vương đều phải hóa thành kiếp tro.
Đây cũng là nguyên nhân Cố Trường Sinh mãi chưa chịu đi lên Cửu Thiên, sợ lại lần nữa quấy nhiễu mảnh đất lành hiếm có kia.
Hơn nữa trước khi đó còn có đại tế vạn cổ càng khủng bố hơn sắp buông xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận