Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 285: Hoàng Lạc Tuyệt Vọng, Thân Ảnh Đại Đế Hiện, Đã Từng Vô Địch Đương Thời

Ngay lúc Cố Trường Sinh dễ dàng đánh bại Hoàng Lạc.
Bên trong tòa cung điện sừng sững trong hư không, ba đạo khí tức kinh khủng bộc phát, muốn quét sạch mà xuống, lại bị một bóng người mơ hồ ngăn cản, cứ thế mà ngừng lại!
Ba người này chính là ba vị Bộ Chúng hộ tống Hoàng Lạc đến đây, từng cùng phụ thân Hoàng Lạc chinh chiến thiên hạ.
Ý cười tự tin trên mặt bọn họ biến mất, lập tức cứng đờ, không ngờ Hoàng Lạc sẽ bại nhanh như vậy, còn thảm như vậy nữa.
Cảnh giới cao hơn, xuất thân cũng hiếm ai có thể so sánh, vẫn thất bại, không có sức chống cự và sức hoàn thủ nào.
Nói ra cũng thật mất mặt.
Làm mất mặt phụ thân hắn ta.
Lúc này, sắc mặt bọn họ đều rất khó coi.
Mặc dù truyền nhân của Cố gia mạnh, nhưng Hoàng Lạc cũng không thể không chịu được như thế?
Hơn nữa, bọn họ muốn xuất thủ.
Nói thế nào, Hoàng Lạc khuất nhục, bọn họ cũng bị khuất nhục.
Bên cạnh, mấy vì lão hoàng tổ của Vũ Hóa tiên triều đang nói chuyện với bọn họ lại khoát tay, kịp thời ngăn cản bọn họ, cười nói, “Cùng thế hệ chi tranh, thắng thua cũng khó tránh khỏi, cho dù thành đạo Đại Đế Cổ Hoàng, cũng không phải chưa từng thất bại.”
“Nói không chừng, sau lần thất bại này, Hoàng Lạc tiểu hữu sẽ lĩnh ngộ được cái gì đó cũng không biết chừng.”
“Hơn nữa.”
“Người kia là truyền nhân Cố gia, lão hủ có biết người hộ đạo của hắn, các ngươi xuất thủ, chắc chắn sẽ bị trấn sát mà chết.”
“Trừ phi Lạc Hoàng xuất thủ, nếu không không ai có thể địch.”
“Cường ngạnh xuất thủ, không có kết quả tốt đâu.”
Ông ta cười ha hả nói, sống vô số năm, lông mi đã không còn, nhưng tại Vũ Hóa tiên triều lại có bối phận cao đến dọa người.
Ngay Hoàng Chủ của Vũ Hóa tiên triều đương thời cũng phải giống như tiểu bối, cung kính đứng ở phía dưới.
Đương nhiên, ông ta có quen biết với một trong ba người trước mặt này, là người cùng thế hệ.
Từng chứng kiến phụ thân của Hoàng Lạc chứng đạo, sinh lòng thán phục và sùng kính.
Đó là một vị tồn tại vô địch, xưng là Lạc Hoàng.
Rất có thể hiện nay đã chứng thành vị trí cao hơn, chưa hề vẫn lạc.
Năm đó, lúc Lạc Hoàng chưa thành đạo, cũng có ân với ông ta.
Cho nên ông ta mới vô cùng khách khí với những người này.
Ngoài ra, chuyện ông ta nói cũng là khuyên bảo ba người, tránh lấy lớn hiếp nhỏ, sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.
“Mong rằng đạo hữu giải hoặc, như thế nào mới có thể xả mối giận này.” Người có tu vi mạnh nhất trong ba người này mở miệng hỏi, trong mắt hiển hiện cảnh tượng kinh khủng, nguyệt hủy tinh trầm, tu vi Tiểu Thiên Tôn cảnh.
Trong Chưởng Luân cảnh, ông ta đã đạt được ba vòng rồi, thọ nguyên gần như vô tận, thực lực ngập trời, nhất niệm có thể sụp đổ tinh hà.
Bọn họ không thể nhìn Hoàng Lạc chịu khuất nhục, mà tâm không thay đổi được.
“Muốn xả giận, chuyện này còn không đơn giản sao, mặc dù Cố gia mạnh, nhưng lão hủ nghĩ bọn họ còn chưa cường hoành đến mức nhúng tay vào việc này...”
Lão hoàng tổ nói, tên là Diệp Kình Thiên.
Ánh mắt ông ta khẽ chớp, nhìn Diệp Minh Nguyệt đứng trong vườn hoa, mỉm cười.
Ông ta đã sớm có kế sách.
Năm đó một vị đại địch đến từ Cố gia từng khiến căn cơ của ông ta trọng thương, bản nguyên bị hao tổn, khó mà tiến thêm một bước.
Những năm này kéo dài hơi tàn.
Nhưng bây giờ... Ông ta đã nhìn thấy cơ hội trả thù Cố gia rồi.
Hoàng Chủ đương thời của Vũ Hóa tiên triều đứng ở phía dưới, lúc này sắc mặt lại không đẹp, không còn thoải mái như vừa rồi.
Trong lời nói của lão hoàng tổ, ông ta đã dự cảm được chuyện sắp xảy ra.
Có chút lo lắng.
Bởi vì ông ta không có năng lực ngăn cản.
Thực lực và cảnh giới của lão hoàng tổ này sâu không lường được, đang có ý đồ với Diệp Minh Nguyệt.
Mặc dù ông ta là Hoàng Chủ, nhưng khi các lão tổ khôi phục xuất thế, ông ta sẽ không khác gì con rối.
Mà lão tổ trong mạch ông ta, từ lần trước xuất quan đến giờ, đã là ba ngàn vạn năm rồi.
Các lão tổ mạch khác lại không dám nhúng tay.
Bên trên cái đình giữa hồ.
Bốn phía sôi trào, khó mà bình tĩnh lại.
Thân ảnh mặc áo trắng kia quá mạnh, có lẽ thật sự là Tiên Vương lâm thế, ép người cùng thế hệ không thở nổi.
Hoàng Lạc không ngừng ho ra máu, toàn thân sáng lên, giãy dụa từ trên mặt đất đứng lên
Lực sinh mệnh vô cùng cường đại, nhìn vô cùng thê thảm và kinh khủng, máu me đầm đìa, không thành hình người.
Khí tức của hắn ta đã rất yếu ớt, không còn tự phụ và cường đại như trước nữa.
Trong ánh mắt mang theo sợ hãi và không dám tin, đồng thời trên mặt cũng một mảnh nóng bỏng.
Những tiếng nghị luận xung quanh như dao đâm vào trong lòng hắn ta, rất là khuất nhục.
Lúc này Hoàng Lạc đã hoàn toàn bị Cố Trường Sinh đánh tới sợ hãi, tại sao cùng thế hệ lại mạnh như vậy?
Trước đó những đối thủ hắn ta đã gặp, thậm chí hắn ta không cần toàn lực xuất thủ, đều có thể tuỳ tiện trấn áp.
Diệp Minh Nguyệt nhìn dáng vẻ bây giờ của Hoàng Lạc, cũng không nhịn được cười nói, “Mới vừa rồi còn hăng hái, chỉ thiếu không viết hai chữ vô địch lên mặt thôi, kết quả này, ngươi có thể tiếp nhận...”
Hoàng Lạc nghe vậy, sắc mặt càng thêm khó coi, nhưng lại không dám đáp lời.
Hắn ta cũng không biết vì sao mình gọi ba vị Bộ Chúng, lại không có ai trả lời hắn ta.
Tộc nhân của Vạn Hoàng Sào mà hắn ta mang đến cũng không dám đến đây nâng hắn ta.
Thời khắc này, cuối cùng hắn ta đã nhận được cái gì gọi là không lực lượng và tuyệt vọng.
Cố Trường Sinh nhìn hắn ta, nhàn nhạt cười nói, “Dựa vào dáng vẻ này của ngươi cũng dám xưng vô địch sao, trong mắt thiên kiêu đương thời, ngươi chỉ là tôm tép nhãi nhép mà thôi, mặt mũi của Tổ Hoàng vô địch, cũng bị ngươi ném sạch.”
Dứt lời!
Ong!
Hắn xuất ra đại thủ, phù văn như biển, hóa thành từng tia từng sợi hỗn độn chi khí, chộp về phía Hoàng Lạc, giống như một cái cối xay hỗn độn.
Có thể mài diệt vạn địch trên thế gian!
Loại khí tức kia vô cùng bá đạo hào hùng, tràn ngập ra, khiến người ta kinh dị, thân thể muốn nổ tung.
Cố Trường Sinh đã động sát niệm.
Lúc này, nếu thuận tay giải quyết được Hoàng Lạc thì tốt, chấm dứt hậu hoạn.
Hắn cũng không tin có người có dũng khí ngăn cản hắn.
Tất cả mọi người biến sắc, tâm thần phát run.
Nhất là đám truyền nhân của hoàng tộc Thái Cổ, sau lưng phát lạnh, hai chân như nhũn ra.
“Quả nhiên giống như lời đồn, sát phạt quả đoán, căn bản không cho người ta quá nhiều cơ hội, xem ra hôm nay Hoàng Lạc nguy hiểm...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận