Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 424: Thổ Dân Trong Di Tích Tiên Cổ, Tu Sĩ Hạ Giới?

Tiên khí mênh mông cuồn cuộn, liên miên vô tận, một mảnh an lành.
Ngân Huyết Thiên Long chở Cố Trường Sinh từ khe hở trong hư không đi qua, giống như một cái chớp mắt, cũng giống như đã ngàn vạn năm, không chỉ có cương phong đáng sợ, thậm chí có hư không loạn lưu và mảnh vỡ thời không.
Thậm chí Cố Trường Sinh còn nhìn thấy tu sĩ trước đó tiền vào đây, lập tức bị nổ tung thành huyết vụ, hình thần câu diệt, có người đụng phải hư không loạn lưu, bị chém thành mảnh vỡ.
Cũng có người đụng phải mảnh vỡ thời gian, lúc hoảng sợ đã bị vô số tuế nguyệt bao phủ, chết già trong đó.
Không có bảo vật hộ thân, cũng không dám tùy tiện đi qua khe hở không gian kia.
Đồ Tiên phi hành trên không bên trong, trong phạm vi vạn dặm là một mảnh trống trải, vô cùng yên tĩnh.
Cố Trường Sinh ngồi xếp bằng trên đó, đánh giá cảnh vật xung quanh.
Hắn không nhịn được lộ ra một chút dị sắc nói, “Xem ra bên trong di tích Tiên Cổ, khe hở hư không kia là ngẫu nhiên rơi xuống.”
Đồ Tiên cũng có chút cả kinh nói, “Nơi này rất thích hợp cho người tu luyện, nồng độ linh khí rất hiếm thấy.”
Khu vực này cổ thụ rất thưa thớt, cũng vô cùng cứng cáp, mỗi gốc phải mười mấy người mới ôm hết, vỏ khô nứt ra, như long lân.
Cành lá cũng không um tùm, có thể nhìn thấy sắc trời.
Khoảng cách giữa các gốc cổ thụ vô cùng lớn, ở giữa là đất trống khoáng đạt, có tiên vụ và hào quang phiêu động.
Rất hiển nhiên, nơi đây chính là di tích Tiên Cổ.
Cố Trường Sinh cảm nhận được linh khí cổ lão nồng đậm không tan ở đây, hơn nữa còn hoàn toàn khác biệt với linh khí tại ba ngàn đạo vực.
Đương nhiên, hắn quen dùng tiên nguyên tu luyện, tự nhiên không xem trọng linh khí cổ lão ở nơi này.
Nhưng đối với tu sĩ bình thường mà nói, linh khí cổ lão ở nơi này, một luồng đều là cơ duyên bảo vật.
Một vài vũng nước nhỏ, tiên vụ mờ mịt, chính là linh khí hoá lỏng mà thành.
Linh khí dồi dào đến mức khó mà tưởng tượng, dường như muốn hoá lỏng thành suối, ít có độc trùng mãnh thú, xem như một chỗ tịnh thổ an lành.
Đây là một mảnh sơn mạch lớn, vô cùng bao la hùng vĩ.
Ở nơi này, tiên khí mờ mịt, tinh khí bay lên không trung, giống như có từng đợt tiếng rồng ngâm, dị tượng siêu phàm.
Đừng nói đến quy tắc thiên địa ở nơi này còn hơn Tiên Vực mấy phần, rất thích hợp tu luyện.
Sau đó.
Đồ Tiên chở Cố Trường Sinh phi hành trong khu vực này.
Mất nửa ngày, đi hơn mười vạn dặm, Cố Trường Sinh cũng không tìm được một sinh linh nào, thậm chí hắn còn hoài nghi có phải mình đã bước vào cấm địa nào đó rồi không.
Nhưng cơ duyên nơi này vẫn rất nhiều, hắn phát hiện không ít thần dược đã tuyệt tích tại ba ngàn đạo vực, năm tháng rất lâu đời, mùi thuốc mùi thơm ngào ngạt.
“Cứ tìm kiếm như vậy cũng không phải biện pháp.”
“Di tích Tiên Cổ này có chút nằm ngoài dự liệu của ta.”
Cố Trường Sinh không nhịn được lắc đầu nói, sau đó thần niệm hào hùng mênh mông giống như thủy triều sôi trào mãnh liệt, từ chân trời quét xuống.
Đồng thời Đồ Tiên chở hắn nhanh chóng phi hành về phía chân trời.
Di tích Tiên Cổ mênh mông, dần dần hiện ra trước mặt hắn.
Cố Trường Sinh cảm thấy mình vừa bước vào khu vực biên giới.
Quả nhiên không bao lâu, ở một phương hướng khác.
Cố Trường Sinh phát hiện pháp lực ba động, chiếu rọi chân trời, quang hoa chói lọi, thần thông hiện ra, rất cường đại, ít nhất cũng là cấp bậc Thánh Nhân giao chiến.
“Đến đó.” Cố Trường Sinh nói.
Đồ Tiên gật đầu, chấn động cánh, ngân quang ngút trời, thanh thế kinh khủng quét sạch thiên địa, khiến cho rất nhiều sinh linh phía dưới không nhịn được sợ hãi, vô cùng chấn kinh, suýt chút nữa quỳ phục trên mặt đất.
Trong cảm giác của Cố Trường Sinh, ngoài ba vạn dặm có ba động đáng sợ truyền đến.
Đó là âm thanh chiến đấu, quang hoa ngút trời, một đạo thần phù sáng chói, chiếu rọi bốn phương tám hướng, có thể thấy được hai bên giao chiến còn không yếu, ít nhất có thực lực Thánh Nhân cảnh.
“Trước không vội hiện thân, nhìn một chút lại nói.” Cố Trường Sinh nói, trong mắt lóe lên tinh mang, bảo Đồ Tiên trực tiếp đi về phía truyền đến ba động.
Đồ Tiên gật đầu, thu liễm khí tức và ba động khí huyết của mình, giấu ở đám mây phía chân trời.
Cố Trường Sinh không lập tức hiện thân, mà dùng tiên đồng dò xét, trong vòng vạn dặm gió thổi cỏ tĩnh, cũng không gạt được ánh mắt hắn.
Rất nhanh, hắn liền phát hiện một đám tu sĩ đang vây công một đầu hung thú to lớn.
Nói là hung thú, là bởi vì trong hai mắt nó đều là ngang ngược, không có linh khí thuộc về vạn tộc Thái Cổ, hình thể rất lớn, to bằng ngọn núi, như tê giác.
Khí tức của đầu hung thú kia không hề yếu, hai chân băng liệt hư không, phát ra vết tích màu đen.
Đặt ở ngoại giới, tu sĩ Đại Thánh cảnh gặp phải cũng biến sắc đường vòng, không dám tranh phong.
Cách đầu hung thú kia không xa, còn có một gốc hoa nhỏ màu tím nhạt, nhìn như Tinh Thần mỹ lệ, trên phiến lá có từng tia đường vân, rõ ràng như chư thiên tinh đấu.
Gốc hoa nhỏ này sinh trưởng ở nơi đó, có kỳ dị chi cảnh, giữa thiên địa cũng có từng tia từng sợi tinh quang rủ xuống.
“Đám người này đến từ các tông môn thế lực trong ba ngàn đạo vực.”
“Nhưng chỉ là thế lực hạng hai hạng ba.”
Cố Trường Sinh nhận ra thần thông và thuật pháp của bọn họ, quần áo trang sức trên người cùng thuộc về đương đại.
Người dẫn đầu có tu vi Chí Thánh cảnh, còn lại đều là Thánh Nhân cảnh, đại bộ phận đệ tử trẻ tuổi thì là Chân Thần Cảnh và Thiên Thần cảnh.
Có một thanh niên được chúng tinh vờn quanh là Thần Vương Cảnh, không hợp với đám người trẻ tuổi còn lại, có vẻ cực kì cường đại.
“Gốc Hoa Ngôi Sao ba ngàn vạn năm này, bản công tử tình thế bắt buộc.” Hắn ta nhìn chằm chằm gốc thực vật Tinh Thần kia, mắt lộ ra hỏa nhiệt.
Có năm người đang vây công hung thú tê giác.
Người cầm đầu là nam tử trung niên râu dài mặc áo trắng, có thực lực Chí Thánh cảnh, một tay kiếm pháp cực kì tiêu sái, đồng thời uy lực vô cùng lớn, trong kiếm ý xen lẫn quy tắc kiếm đạo.
Nhưng hung thú tê giác cũng có tu vi Đại Thánh cảnh, rất cường đại, mở miệng phun một cái, có ánh lửa ngút trời, thần hà dâng lên, hóa thành biển lửa, thiêu chết mấy người, khiến những người còn lại biến sắc hoảng sợ không thôi.
“Tu vi đám người này quá yếu, xem ra, ta vẫn ở biên giới di tích Tiên Cổ.” Cố Trường Sinh hơi có thất vọng, thu hồi ánh mắt dò xét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận