Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 727 - Lục đỉnh bình thường không có gì lạ, Đế Khí chân chính, giết ba Đế

Ầm!
Bỗng nhiên, tận cùng Dị Vực, nhiều sương mù đen khủng bố bốc lên từ phía chân trời, bao phủ mảng lớn vũ trụ tàn phá, lên xuống tựa như hô hấp, cảnh tượng cực kỳ làm cho người ta sợ hãi.
Ức vạn thế giới tàn phá nháy mắt đã hóa thành bột mịn, lặng lẽ không phát ra một chút tiếng động.
Trong giây phút, tất cả vũ trụ, địa giới run rẩy theo, ngay cả chư thiên vạn vực đều dường như không chịu nổi dao động như vậy.
Chỉ riêng từng lũ hơi thở đã khiến vạn vật sinh, diệt, bi vì nó, đi hướng chung kết và quy khư khó tin.
Loại dao động này đã vượt qua cấp độ Chuẩn Tiên Đế, vượt qua năm tháng, náo động xưa và nay, quá khủng bố mà kinh dị.
Chỉ có trong thời đại từng huy hoàng nhất của Tiên Vực, có Đế giáng trần thì chúng sinh mới cảm thụ dao động như vậy.
Hôi Lão nghiêm túc nói:
"Hắn muốn thức tỉnh vị tồn tại kia ở tận cùng Dị Vực, nhưng Tứ Gia từng nói vị kia xảy ra vấn đề, luôn luôn tu dưỡng, ý thức khó mà thật sự tỉnh lại, nếu xuất thế sẽ là mối họa không cách nào tưởng tượng nổi.”
Cùng lúc đó, Hôi Lão giao cho Cố Trường Sinh một món binh khí:
“Đây là binh khí mà năm xưa chủ nhân luyện chế, để lại trước khi rời đi, từng theo chủ nhân cả đời, ẩn chứa uy năng của Đế, là căn bản trấn thủ nội tình của Cố gia ta.”
Đây là lần đầu tiên Cố Trường Sinh nghe được Hôi Lão chủ động nhắc đến vị tổ tiên kia với thái độ nghiêm túc như vậy, dù sao Hôi Lão từng đi theo vị kia cả đời, cuối cùng đi tới bước Chuẩn Tiên Đế.
Thậm chí bốn người con của vị tổ tiên kia đều cường đại đến vô biên, Tứ Gia thì miễn bàn, chỉ có hắn thiên tư ngu dốt, không bằng ba huynh trưởng.
Tuy đây chỉ là lời nói đùa.
Dù sao đi đến bước này, Tứ Gia là một trong những Tiên Đế mà Cố Trường Sinh từng tiếp xúc, thiên phú của Tứ Gia khủng bố biết bao? Làm gì có chuyện ngu dốt.
Nhưng nhìn từ mặt này cũng đủ chứng minh ba người ca ca của Tứ Gia bất phàm cỡ nào.
Mỗi người thực lực đều mạnh hơn Tứ Gia, tình nghi đã đến cấp bậc cao hơn Tiên Đế.
Đó là cảnh giới gì?
Cố Trường Sinh hiện tại cũng không thể nào nói rõ ràng, khó mà tưởng tượng.
Chớ nói chi vị tổ tiên tràn đầy sắc màu truyền kỳ, chỉ là con của vị đó đã khủng bố như thế, vậy bản thân hắn thì sao?
Tứ Gia từng tán gẫu với Cố Trường Sinh, nói đùa rằng pháp tu hành khai sáng và thôi diễn trong Tiên Vực thật ra có liên quan tổ tiên.
Ngay lúc đó Cố Trường Sinh không mấy tin tưởng.
Nhưng nay xem ra, việc này rất có thể là thật sự.
Lai lịch của tổ tiên hoàn toàn là điều bí ẩn.
"Tổ tiên luyện chế để lại binh khí, ẩn chứa uy năng của Đế.”
Giờ phút này, Cố Trường Sinh nhìn Hôi Lão lấy ra binh khí này, với tâm cảnh như hắn cũng không njịn được hoảng hốt.
Đây là một tiểu đỉnh màu xanh to cỡ bàn tay, ba tai bốn chân, phong cách cổ xưa tự nhiên, ánh sáng chín màu mông lung, trang trí nhiều phù văn cùng đồ án.
Tranh viễn cổ tiên dân tế tự, tranh thần khai thiên...
Nhìn sơ thì bình thường không có gì lạ, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện trong đó ẩn chứa áo nghĩa vô thượng, bị phù văn đại đạo bao phủ, ngay cả Chuẩn Tiên Đế đều khó mà nói rõ ra.
Hôi Lão mỉm cười hỏi:
"Có phải thấy rất quen thuộc?"
Nếu không đến cấp độ hiện giờ, rất nhiều người thậm chí sẽ cảm thấy thứ này chỉ là cái đỉnh nhỏ bình thường.
"Quen thuộc, năm đó ở Niết Bàn Trì, các vị lão tổ dùng tiểu đỉnh này đựng nhiều Chân Huyết đổ xuống đó.”
Cố Trường Sinh trả lời, cũng không khỏi có chút cảm thán, nếu không phải Hôi Lão nói ra thì phỏng chừng hắn không tin tiểu đỉnh năm xưa dùng để đựng Chân Huyết sẽ là Đế Khí thật sự.
Tổ tiên tự mình luyện chế binh khí lưu truyền lại mà là Lục Đỉnh hết sức bình thường trong tổ điện?
Phỏng chừng chư vị lão tổ đều không biết chuyện như vậy.
"Với thực lực của ta hiện giờ rất khó sử dụng nó, phát huy ra uy lực thật sự. Hiện giờ Tứ Gia mất tích, đỉnh kia chỉ có thể nhờ vào ngươi."
Hôi Lão nói xong trực tiếp xé mở vũ trụ ở đây, đi giúp đỡ Chuẩn Tiên Đế Tiên Vực khác, định chém giết một trận.
Vạn năm đằng đẵng, trong lòng Hôi Lão tích trữ ngọn lửa luôn muốn trút ra, tuy rằng hôm nay biết Cố Trường Sinh bình an, nhưng vẫn khó thể nguôi ngoai, muốn đại sát bốn phương.
Đối với Hôi Lão thì Cố Trường Sinh là người hắn luôn dõi theo, theo sinh ra đi đến hiện tại, tựa như tôn tử ruột.
Thấy tận mắt Cố Trường Sinh năm đó rơi vào hắc ám, hỏi sao Hôi Lão không hận không giận?
“Đế Khí...”
Táng Chủ một lần nữa sầm mặt xuống, cảm thụ hơi thở khủng bố phát ra từ tiểu đỉnh màu xanh kia, tuy chưa bùng nổ nhưng đủ thấy nó đáng sợ, e rằng có thể một kích hủy diệt chư thiên, lật úp vạn vật, hủy diệt mọi thứ trước mắt.
Dù là đám sinh linh hắc ám tại đây cũng khó mà lấy số đông cản lại.
Tiên Đế thật sự không được phép bước vào thiên địa này, bởi vì đã không dung chứa được bọn họ.
Dù có che giấu hơi thở nhưng cũng sẽ chịu đựng đại đạo áp chế rất kinh khủng, bó tay bó chân.
Một món Đế Khí thật sự mà bùng nổ thì uy năng quả thực không dám tưởng tượng.
Chỉ có Đế thật sự mới có thể ngăn trở.
“Ù ù ù!”
Cho nên, Táng Chủ hơi nóng nảy, dùng Chuẩn Tiên Đế Tinh Huyết thúc đẩy tù và hắc ám, trong khoảnh khắc, ma âm càng khủng bố, phù văn đại đạo gào thét, tựa như ức vạn ma quỷ ở trong thiên địa.
Cố Trường Sinh thu lấy lục đỉnh, ánh mắt lạnh băng, lúc này hắn sẽ không để Táng Chủ thực hiện thành công.
Cố Trường Sinh đang chém giết với bốn Chuẩn Tiên Đế, va chạm với nhau, máu văng khắp nơi.
Đây tuyệt đối là đại chiến kịch liệt nhất từ vạn cổ tới nay, hở chút là mở mang một giới từ trong hư vô.
Lực lượng của bọn họ đều quá mênh mông, đánh tan Hỗn Độn, là một mảnh thiên địa.
Giới diệt cùng giới sinh chỉ trong bàn tay.
“A!”
Táng Đế trước đó đã bị thương nặng, tình huống hiện giờ càng tệ, bị Cố Trường Sinh bắt được cơ hội áp sát.
Một đấm đánh rớt Táng Đế, trên trời dưới đất như đông lại, Hỗn Độn Khí mênh mông dâng trào, lực lượng cường đại không gì sánh được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận