Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 647 - Cử động của Cố Trường Sinh, như ngăn, vậy liền chém ngươi

Nếu không phải tò mò thanh thế lúc trước thì bọn họ sẽ không đi đến nơi này, hiện tại đều đang quan sát ba vị Tiên Vương trùm chiến đấu.
"Lão phụ liều mạng với các ngươi! Đúng là khinh người quá đáng!"
Đồ nhi của mình đang trong phút then chốt độ kiếp, bị người quẫy nhiễu còn muốn cướp đoạt thân thể, Hư Bà Bà tức muốn rách khóe mắt.
Hư Bà Bà nổi khùng lên, khí huyết mênh mông vô ngần sôi trào, liều mạng bị tổn hại nặng sắp chết, thà đỡ một kích của Huyết Vô Thường và Thi Cốt Vương, bà quyết ngăn cản tất cả điều này.
Nhưng Huyết Vô Thường và Thi Cốt Vương không cho Hư Bà Bà cơ hội đó, lại lần nữa ra tay, dùng thần uy ngập trời đánh Hư Bà Bà rớt xuống Giới Hải, sóng lớn bắn lên, như sắp nhấn chìm vũ trụ.
"Sư phụ hãy đi đi, rời khỏi nơi này, không cần quản ta!”
Nữ nhân áo xanh hô lớn, đã tuyệt vọng buông bỏ, mặc kệ thế nào thì nàng đều sống không nổi.
Nhưng mà sư phụ thì khác, bà là Tiên Vương, nếu muốn đi, có ai giữ được bà?
“Sư đồ tinh thâm thật, đáng tiếc, các ngươi hôm nay đều sẽ ở lại đây hết.”
Giọng của nữ Tiên Vương bình thản, nghe như tiếng trời nhưng thủ đoạn thì vô cùng tàn khốc, bàn tay to phủ lên vòm trời, thiên kiếp cũng bị chấn vỡ, giam cầm nữ nhân áo xanh trong bàn tay.
“Dù ta có chết cũng không cho ngươi vừa ý!”
Tính cách của nữ nhân áo xanh kiên cường, nàng cắn chặt răng, tự biết không cách nào chống cự, định tự bạo nguyên thần, hủy luôn thân thể.
Nhưng mà giây sau, một luồng bí lực xuất hiện, ức vạn quy tắc rũ xuống áp chế nàng chặt chẽ, ngay cả nguyên thần đều khó mà động đậy một chút.
“Nếu tìm hiểu được huyền diệu của Hư Không Thể thì không chừng ta cũng có thể càng tiến một bước, bước vào cấp độ trùm...” Nữ Tiên Vương nhẹ giọng lẩm bẩm, ánh mắt hờ hững, như nhìn con kiến.
"Đáng giận... " Nữ nhân áo xanh tuyệt vọng.
Ở trước mặt Tiên Vương, nàng thật sự giống con kiến, một ý niệm có thể giết nàng ức vạn lần.
Phụt!
Nhưng mà giây sau, bàn tay giam cầm nàng nổ tung, một luồng Tiên Quang cực kỳ chói mắt xuyên qua, giống như ánh chiếu chư thiên, vĩnh hằng mà rực rỡ, đâm thủng cánh tay này, thành bột mịn.
"Là ai?"
Cảnh tượng như vậy khiến nữ Tiên Vương thay đổi sắc mặt, có chút lạnh lẽo, gương mặt khô héo không còn thánh khiết, tràn ngập ác ý thối rữa.
Tiên Vương khác đều giật mình, có chút bất ngờ.
Lúc này ai mà không biết tốt xấu đến quấy nhiễu tất cả điều này?
“Chuyện gì vậy?”
Nữ nhân áo xanh vốn chờ chết cũng ngẩn ngơ, lúc này trừ sư phụ của nàng ra, còn ai đến cứu nàng?
Giới Hải bao la, mênh mông vô ngần, tuy có nhiều tồn tại cường đại ẩn tàng, nhưng người nào tốt bụng như vậy?
Nàng không nghĩ ra.
"Là ngươi."
Nữ Tiên Vương rất nhanh liền phát hiện là ai ra tay, nhìn chằm chằm Cố Trường Sinh cũng đứng sừng sững trên một hòn đảo, nét mặt lạnh băng, nàng không ngờ bị người đâm thủng cánh tay.
Đây là sỉ nhục, khiến nàng trong lòng tức giận, sinh ra sát ý đáng sợ.
Trong khoảnh khắc, muôn vàn tinh tú quanh người nàng đều đang vỡ nát, mảng lớn tiểu thế giới tan biến, hóa thành bụi ánh sáng, bong bóng tan vỡ.
Theo cảm xúc của Tiên Vương dao động, mảnh thiên địa này cũng phát sinh biến hóa đáng sợ.
“Tại sao đạo hữu muốn cản ta? Chẳng lẽ ngươi cũng nhìn trúng thân xác này?”
Nhưng nữ Tiên Vương này rất nhanh phát hiện lạ thường, bóng dáng thần bí kia hơi thở rất kỳ lạ, cho nàng cảm giác cực kỳ nguy hiểm, cho nên không có lập tức ra tay, mà là ra tiếng hỏi thăm.
"Ta muốn che chở nàng ta, nếu ngươi dám cản trở thì sẽ chém ngươi.”
Giọng của Cố Trường Sinh rất bình thản, nhẹ nhàng bâng quơ, lại ẩn chứa sát ý khủng bố, không cho phép nghi ngờ.
Cố Trường Sinh không nhúng tay vào chiến đấu giữa Hư Bà Bà với Huyết Vô Thường, Thi Cốt Vương, dù sao Tần Khanh Khanh còn đang độ kiếp, cần một người ở bên cạnh hộ pháp.
Nhưng nữ Tiên Vương này đột nhiên tấn công Tần Khanh Khanh, điều này khiến Cố Trường Sinh sinh lòng sát ý, ánh mắt lạnh lùng, trực tiếp đánh nát cánh tay của nàng.
“Người thần bí này là ai? Vì sao có cảm giác rất quen thuộc?” Tần Khanh Khanh thầm sửng sốt, ánh mắt nghi ngờ nhìn Cố Trường Sinh.
Cách thật xa, chính giữa có sương mù màu xám dày đặc, trên người Cố Trường Sinh bao phủ Hỗn Độn Tiên Quang cuồn cuộn, căn bản không thấy rõ khuôn mặt, nhưng vẫn khiến Tần Khanh Khanh cảm giác yên tâm khó tả.
Loại cảm giác này rất kỳ lạ, cảm giác quen thuộc khó giải thích.
"Người kia là ai... "
Hư Bà Bà toàn thân rách rưới bay ra từ Giới Hải, tuy rằng nghi hoặc, nhưng cũng không nghĩ nhiều, lại đấu với Huyết Vô Thường, Thi Cốt Vương, tình hình không được tốt lắm.
Hư Bà Bà không nhìn thấu thực lực của người thần bí này, bao gồm mục đích của người này.
Nhưng nghe giọng nói khá trẻ trung.
Là địch hay bạn còn chưa biết.
"Người này là ai? Chẳng lẽ Tiên Vương mới đến Giới Hải? Lúc trước chưa từng gặp, nhưng khá thần bí, dám khiêu khích nữ Tiên Vương này.”
Một Tiên Vương ẩn trong sương mù nghi hoặc nói, có chút tò mò với Cố Trường Sinh thần bí, lúc trước chưa từng gặp gương mặt này.
“Có trò hay để xem, thật muốn biết thực lực hiện tại của nữ Tiên Vương như thế nào, e rằng cách trùm không xa.” Bóng dáng đáng sợ tựa như Ma Thần dào dạt hứng thú nói, hy vọng chút nữa bùng nổ đại chiến, để tìm hiểu thực lực hiện tại của nữ Tiên Vương.
“Khẩu khí lớn lắm, cũng muốn kiến thức thủ đoạn của đạo hữu, đã bao nhiêu năm, sinh linh nói chuyện kiểu đó với ta đều chết rồi." Nữ Tiên Vương âm thanh lạnh như băng, không có một chút tình cảm.
Nhưng không đại biểu nàng trong lòng không giận, chính mình nói chuyện hiền hòa mà đối phương thì có thái độ như vậy.
Thân là Tiên Vương, bị khiêu khích như vậy, làm nhục tôn nghiêm, ai có thể chịu dựng.
Cho nên nàng cảm thấy phải chém người này trước rồi mới luyện hóa thân thể kia.
Cố Trường Sinh nói nhẹ tênh:
“Người ngăn ta cũng đều chết rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận