Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 549 - Từng gặp ở đầu nguồn thời gian, tương lai ngươi mạnh đến vô địch vạn cổ, Kỳ Lân truyền pháp

Nguyên thần Gia Mạc Sát bùng nổ.
Nhiều tu sĩ đều cho rằng là Cố Trường Sinh làm.
Sinh linh màu đen cũng vậy.
Mặc dù bị đạo tắc pháp thân của Kỳ Lân đè ép khó mà động đậy, nhưng hắn vẫn giận dữ, không thể ngờ Cố Trường Sinh không giữ chữ tín.
“Tiểu chủ đã chết, đại công tử tất nhiên sẽ không tha thứ cho ta.”
"Đến lúc đó, ta cũng chỉ có thể chết theo! Gia tộc sau lưng ta đều phải chôn cùng ta!”
Trong mắt sinh linh màu đen lộ tia điên cuồng, cơ hồ hốc mắt sắp rách, vào giây phút này, hắn chỉ muốn kéo Cố Trường Sinh xuống chôn cùng.
Nếu không thì gia tộc sau lưng hắn không ai có thể chạy trốn khỏi lửa giận của đại công tử.
Ầm!
Thoáng chốc, giống như một vầng mặt trời ban trưa nổ tung, uy áp Chân Tiên đáng sợ như thủy triều ập về phía Cố Trường Sinh, mang theo tức giận và sát ý của sinh linh màu đen.
Mọi người đều bị giật mình.
Lúc này còn dám ra tay với tu sĩ Tiên Vực thì chẳng khác nào tự sát.
Mấy vị Chân Tiên bên Dị Vực tái mặt, đồng thanh kêu lên:
“Hắc Vân, không thể lỗ mãng!"
Nhưng sinh linh màu đen không thèm để ý lời kêu gọi, mắt hắn đỏ ngầu, đã ôm lòng muốn chết.
Một vị Chân Tiên ôm ý niệm phải chết, cùng Cố Trường Sinh đồng quy vu tận, năng lượng khủng bố phát ra thì khủng bố biết bao, nguyên Vạn Tiên Sâm Lâm đều đang run rẩy.
Một lũ khí cơ lạnh như băng mà tịch diệt, ẩn chứa cơn giận của Chân Tiên, ánh sáng Tiên Đạo đủ hủy diệt Đại Đế.
“Tên đó bị điên à?”
"Đều đã lúc này, thế nhưng còn dám ra tay với Cố Trường Sinh, quả thực là không muốn sống nữa."
Đám tu sĩ Tiên Vực như Cửu Đầu Vương đều giật mình xoe tròn mắt.
"Tìm cái chết cũng không nên chọn cách này.”
Cố Trường Sinh nét mặt rất bình tĩnh, căn bản không để ý, khóe môi cong lên trào phúng.
Ở trước mặt đạo tắc pháp thân của Kỳ Lân thì Chân Tiên tính cái gì?
Cố Trường Sinh không làm động tác chống cự nào, mặc cho sinh linh màu đen xông đến.
Phập!
Giây sau, mọi người đều nhìn thấy một ánh nhìn tuyệt thế, có màu vàng như mặt trời ban trưa rực rỡ, thoáng chốc xuyên thủng thân thể của sinh linh màu đen, sau đó khiến hắn chia năm xẻ bảy, nổ tung trên không trung.
Một vị Chân Tiên cứ như thế chết đi, hình thần đều diệt!
Đám người Dị Vực run rẩy, nguyên thần như sắp tan nát, không kiềm được quỳ xuống.
Đây là uy của Tiên Vương.
Dù là đạo tắc pháp thân còn sót lại, một tia nhìn có thể xóa sổ Chân Tiên vô số lần.
Trong Vạn Tiên Sâm Lâm một mảnh tĩnh mịch.
“Xem ngô không tồn tại sao?" Giọng Kỳ Lân vang lên, ánh nhìn mãnh liệt, như đế vương vạn cổ độc tôn, bình thản nổ vang trong tâm tất cả sinh linh Dị Vực.
Bọn họ run cầm cập, vô cùng kinh khủng, quỳ rạp dưới đất, căn bản không dám ngẩng đầu.
Mặc kệ nói sao thì Kỳ Lân là Tiên Vương bên Tiên Vực, hắn không thể nhìn hậu bối Tiên Vực bị Chân Tiên Dị Vực đánh giết.
Càng miễn bàn Cố Trường Sinh có ơn với Tiểu Kỳ Lân, cứu nó ra từ tay Dị Vực.
Thân là Tiên Vương Chí Tôn, Kỳ Lân cũng không thể ra tay.
Nhưng bây giờ sinh linh màu đen chọc hắn không vui, Dị Vực có mặt tại đây có lẽ sẽ thành vật hy sinh làm dịu lửa giận của Kỳ Lân.
Trừ phi Dị Vực có Tiên Vương ra mặt, nếu không thì không ai ngăn được.
Nhưng Tiên Vương của Dị Vực bị vô địch vô thượng trong Sơn Hải thành nhìn chằm chằm, không thể thoát ra đi tới đây.
“Tuyết Nhi giao cho ngươi, tiểu tử Cố gia.”
Lúc này, Kỳ Lân lại lần nữa mở miệng, đối thoại với Cố Trường Sinh, ánh mắt chỉ nhìn Tiểu Kỳ Lân trắng tinh.
Kỳ Lân nhìn thấy tương lai trên người Cố Trường Sinh, trong con ngươi màu vàng hiện ra cảnh tượng mặt trời mặt trăng rơi xuống, ngôi sao hủy diệt, vũ trụ sụp đổ, đó là cảnh tượng ngày xưa hắn chém giết với đám kẻ địch Dị Vực.
Kỳ Lân rất quen thuộc hơi thở của Cố gia, nên rất yên lòng.
"Tiền bối yên tâm." Cố Trường Sinh gật đầu nói. So với Tiểu Côn Bằng thì trạng thái của Tiểu Kỳ Lân tốt hơn nhiều, chẳng qua căn nguyên hơi bị tổn hại, khí huyết yếu ớt.
"Tuyết Nhi giao cho ngươi, ta rất yên tâm. Ta từng gặp ngươi ở đầu nguồn sông thời gian.” Kỳ Lân lại lần nữa mở miệng, nói ra nội dung khiến Cố Trường Sinh thầm giật mình, những người khác cũng hết hồn.
Đám người Cửu Đầu Vương, Tô Nghê Thường, Chung Tằng chấn động.
Đầu nguồn sông thời gian?
Đó là nơi nào?
Thời gian thật sự có ngọn nguồn sao?
Mấy vị Chân Tiên Dị Vực trong mắt cũng toàn là khiếp sợ, khó tin nhìn chằm chằm Cố Trường Sinh.
Bọn họ không dám tin tưởng.
Tồn tại như Kỳ Lân là một trong những sinh linh dứng ở đỉnh cao nhất thế gian này, hắn không thể nào nói dối.
Có mắt đều thấy sự cường đại của Cố Trường Sinh.
Nhiều sinh linh Vương Tộc Dị Vực cộng lại đều không đỡ nổi một chưởng của hắn.
Nhưng khiến Kỳ Lân nói ra lời như vậy quả thực giống như ảo mộng.
“Thiên phú bảo thuật của Kỳ Lân bộ tộc liên quan đến thời gian, Kỳ Lân càng nắm giữ thần thông thiên phú thời gian mạnh nhất thế gian này.”
“Gia Mạc Vương có thể cấp tốc nổi lên, nghe nói là nhờ vào năm xưa chia được một phần thân tàn của Kỳ Lân, lĩnh ngộ chân ý trong đó.”
“Người trẻ tuổi này một khi chân chính trưởng thành, tuyệt đối sẽ là kẻ địch lớn của Dị Vực chúng ta.”
Mấy vị Chân Tiên Dị Vực trong lòng toàn là rung động cùng kiêng kỵ.
"Tiền bối từng gặp ta ở đầu nguồn thời gian?” Giờ phút này, Cố Trường Sinh hơi giật mình, không kiềm được hỏi.
Thực lực của hắn còn lâu lắm mới đến tình trạng vượt qua sông thời gian.
Tức là người mà Kỳ Lân nhìn thấy chắc chắn không phải hắn hiện tại.
Hơn nữa, đầu nguồn thời gian là nơi nào?
Là khởi nguồn của vạn vật trên đời sao?
“Đó là ngươi trong tương lai. Lúc ấy ngươi rất mạnh, mạnh đến nỗi ngay cả ta cũng sẽ run rẩy, cường đến nỗi vạn cổ không ai đánh lại.” Kỳ Lân lại lần nữa nói, âm thanh vô cùng thận trọng, giống như đang tiết lộ thiên cơ, lại như là đánh giá.
Chưa từng có người đáng giá hắn nói ra những lời này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận