Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 758 - Thế gian này hoa giống nhau, kể từ hôm nay gọi ngươi là Vô Song (2)

Cuối cùng, Cố Trường Sinh nhìn thấy một ít mưa ánh sáng ở nơi đó, rất mông lung, cũng rất mơ hồ, giống như hình người, nhưng cũng có hình dạng khác, trong đó có hơi thở mà Cố Trường Sinh quen thuộc.
Anh Linh năm xưa chết trận, Anh Linh quen thuộc trong Sơn Hải thành, đây là Anh Linh duy nhất mà Cố Trường Sinh có thể tìm được bây giờ, Anh Linh khác đã chết trong trận chiến ấy, hóa thành tro tàn.
Cố Trường Sinh muốn cứu bọn họ thì phải tẩy rửa lại đại thế thiên địa, tuyến thời gian quay về đến ngay lúc đó, vậy thì hiện tại sẽ phát sinh cái gì?
Cố Trường Sinh không đoán trước được.
"Cho dù có thể tùy ý bóp méo tuyến thời gian cũng không thể sống lại tất cả mọi người ngày xưa.”
“Nếu ngày xưa còn tồn tại Chân Linh thì còn may ra.”
Cố Trường Sinh lắc đầu, vung mạnh tay, màn mưa ánh sáng ngưng tụ ở trước mặt hắn.
Cảnh tượng trong đó từ mơ hồ trở nên rõ ràng, nhiều gương mặt xuất hiện, có binh sĩ Sơn Hải thành, có tu sĩ ba nghìn Đạo Vực cùng chinh chiến Dị Vực, có thiên kiêu từng tranh phong ở Chung Cực Chi Lộ.
Nhắc đến Chung Cực Chi Lộ, cuối cùng Chung Cực Chi Thành bị hủy trong đợt hắc ám đại tan biến, lúc Dị Vực tấn công vào ba nghìn Đạo Vực, tòa thành bị Tiên Vương Dị Vực hợp sức hủy đi.
"Ngươi là... "
"Trường Sinh Tiên Vương... "
Những khuôn mặt quen thuộc biểu cảm hơi mờ mịt, dần dà tỉnh táo lại từ trong mê mang, nhìn mọi thứ trước mắt rồi tỉnh táo lại.
Bọn họ nhớ ra mọi thứ, tiếp đó kích động, hân hoan, lại thương cảm, lã chã rơi lệ, có người khóc rống, cũng có người trầm mặc.
Ba nghìn Đạo Vực ngày xưa không còn nữa, người bọn họ muốn thủ hộ cũng mất, tộc địa mà bọn họ muốn che chở cũng biến mất.
Bọn họ nhớ lại mọi thứ, từng bị đánh chết, đã chết đi, nhưng ngay lúc đó, bị một bàn tay to phủ lên bảo vệ họ, tránh cho Chân Linh cuối cùng tiêu tan.
Có lính già thân hình mơ hồ lên tiếng hỏi thăm, rất là sùng kính:
"Trường Sinh Tiên Vương, người đã trở thành Đế thật sự sao?"
Cố Trường Sinh nói:
"Hiện giờ Tiên Vực đã không đáng lo, núi sông còn đó, cố thổ vẫn còn, sự thủ hộ của các ngươi không uổng phí.”
Nghe lời này, bọn họ không chịu nổi òa khóc, người giữ im lặng cũng ôm đầu khóc rống, tuy rằng chỉ là một luồng Chân Linh nhưng vẫn rơi lệ.
Cố Trường Sinh ở trong đó nhìn thấy người quen cũ, Vẫn Tiên Ma, Cửu Đầu Vương... bọn họ biểu cảm phức tạp nhìn hắn, không ngờ rằng cuối cùng là kết quả thế này, bọn họ chết từ vô số năm trước, Cố Trường Sinh thành Đế thật sự, ngăn trở hết thảy, bình định mọi thứ.
Cuối cùng, Cố Trường Sinh khiến bọn họ tự chọn, là lựa chọn luân hồi, hay từ nay tu lại, tuy rằng chỉ là Chân Linh, nhưng chỉ cần cường đại thì có thể tái tạo thân thể.
Cố Trường Sinh rời khỏi nơi này, tiếp tục lên đường, cuối cùng đến sâu trong Tinh Không, Chung Cực Chi Lộ trong vũ trụ, con đường ngày xưa đã vỡ nát, một trăm lẻ tám thành cũng toàn bộ trở thành phế tích, có tòa thành còn sót lại.
Nhưng đều rất hoang vu, ít có dấu vết của tu sĩ và sinh linh.
Bởi vì nơi này rất tới gần Giới Hải, sau khi Chung Cực Chi Thành biến mất, gợn sóng của Giới Hải thường sẽ lan đến nơi này, thanh thế như thế giới va chạm đủ hủy diệt mọi thứ.
“Nơi này có nhân quả của ta, không ngờ rằng sẽ là nữ tử ngày xưa.”
“Hoa tương tự, nhưng cuối cùng nàng cũng biến mất trên con đường này.”
Cố Trường Sinh nói, trước mắt lại lần nữa hiện ra sông dài thời gian, hắn nhìn thấy một chỗ khác có một nữ nhân đeo mặt nạ quỷ, mặt nạ như khóc như cười.
Trên con đường này, nàng giết hết chư Vương, cắn nuốt nhiều căn nguyên, luyện thành hậu thiên Hỗn Độn Thể, một đường đi đến Chuẩn Đế tuyệt đỉnh.
Đây là một nữ nhân kinh tài diễm tuyệt, trên con đường này thanh danh không kém gì thiên kiêu vô thượng nào.
Nhưng cuối cùng nàng không lựa chọn thành đạo, cũng không đi hướng ấn ký Thiên Đạo.
“Thiên địa này có một Hỗn Độn Thể đã đủ.”
“Hoa giống nhau? Là ngươi phải không, ca ca?”
Nàng thì thào, nhìn phương hướng ba nghìn Đạo Vực xa xôi.
Nơi đó có một mảnh quặng mỏ, tên là Hắc Tử quặng mỏ, là nơi nàng từng gặp hắn.
Cuối cùng, nàng buông bỏ ý định tranh đấu với Cố Trường Sinh, nhường ấn ký Thiên Đạo cho hắn, lựa chọn một tòa cổ thành, từ từ chết già tọa hóa.
"Thời gian này thật sự có luân hồi sao... "
Lúc chết già tọa hóa, giọng nói của nàng vang lên bên tai Cố Trường Sinh.
Cố Trường Sinh ở một đầu sông dài thời gian nhìn cảnh tượng đầu bên kia, hắn nỗi lòng phức tạp. Nữ nhân này tên là Cố Vô Song, hắn nhớ kỹ nàng đã từng đi con đường này, nói với hắn rằng nàng đang tìm một đóa hoa tương tự.
Phương thiên địa này, ngay lúc đó chỉ có thể có một người thành đạo, cho nên nàng trực tiếp lựa chọn buông bỏ, chết già tọa hóa.
Đối với nữ nhân kinh tài diễm tuyệt như vậy phải có quyết tâm, nghị lực lớn cỡ nào?
Hoặc nên nói, ngay lúc đó nàng đã biết được đáp án.
“Hoa giống nhau, thế gian này ở đâu ra nhiều hoa như vậy?”
Cố Trường Sinh ở một đầu vươn tay tìm kiếm, sông dài thời gian xao động, khoảnh khắc Chân Linh của nàng sắp tán đi thì bàn tay hắn chộp lấy.
Lúc này, hắn bỗng nhiên nghe thấy trong Tiên Đình vang lên tiếng khóc.
Hỗn Độn Khí khuếch tán, toàn bộ khung trời đều có vô tận tinh khí cuồn cuộn.
“Ta sắp có thêm một muội muội sao?”
Cố Trường Sinh nhìn qua, nở nụ cười, hắn trông thấy phụ mẫu sau mấy năm cố gắng đã sinh ra một muội muội cho hắn.
Chân Linh trước mắt như bị lực lượng khó tả lôi kéo rơi xuống Tiên Đình.
"Không bằng sau này gọi ngươi là Vô Song đi?”
Cố Trường Sinh một bước trở về Tiên Đình, nhìn em bé sơ sinh im lặng không khóc nằm trong vòng tay mẫu thân.
Đôi mắt trong veo của đứa trẻ phản chiếu thân hình Cố Trường Sinh, dường như có ý cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận