Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 402: Cố Trường Sinh Hỏi Thăm, Nên Gọi Ngươi Là Tô Tiểu Huyên, Hay Là Tô Huyên Vương

Khuôn mặt Đồ Tiên có chút tái nhợt, không phải vì e ngại, mà bởi vì khí thế ở nơi đây quá mức kinh khủng, áp bách lòng người, chấn nhiếp linh hồn, khiến nàng không nhịn được phát run.
Tô Huyên Vương, hung danh quá thịnh, nghe nói từng giết qua Tiên Vương, hung uy cái thế, không ai bằng.
Trong Cửu U táng thổ, thanh danh của nàng quá lớn, đến mức bảy vương còn lại cũng phải kiêng kị, không dám tùy ý nhìn trộm.
Nơi đây, là nơi nàng bế quan.
Tô Huyên Vương gan lớn kinh thiên, từng xâm nhập chỗ rất sâu trong Cửu U táng thổ, muốn cướp đoạt chí bảo trong đó, kết quả bị một tồn tại vô thượng thức tỉnh đánh trọng thương, bản thân xảy ra vấn đề, tĩnh dưỡng ở chỗ này.
Chuyện này đã lưu truyền trong Cửu U táng thổ, nhưng vẫn không có bất kì sinh linh nào dám xông vào đây, đây chính là cấm khu.
“Ngươi ở chỗ này chờ ta là được.” Cố Trường Sinh nói với Đồ Tiên.
“Vâng, chủ nhân.” Đồ Tiên cung kính nói.
“Tô Huyên Vương.”
Sau đó Cố Trường Sinh khẽ nói, cất bước đi lên phía trước, trên người có tầng tầng hỗn độn khí dập dờn lay động, hắn cảm nhận được khí tức bất hủ nồng đậm trong hư không.
Đó là khí tức kinh khủng của tồn tại Bất Hủ Cảnh, tràn ra mỗi phiến hư không, giống như có thể tái diễn thiên địa.
Ở phía trước có rất nhiều bãi máu, hiện lên ngũ thải, sát cơ đáng sợ, có thể khiến thân thể và linh hồn của sinh linh vỡ toang.
Từng mảnh binh khí cổ lão bị đánh nát, dùng các loại thần tài trân quý rèn đúc, đáng tiếc đã không còn thần tính, trải đầy dưới chân Cố Trường Sinh.
“Cút!”
Cách đó không xa, hắn nhìn thấy một tấm bia đá cổ lão, vô cùng cao lớn, chữ viết pha tạp, giống như dùng huyết dịch của cường giả chí cường nhuộm thành, có khí thế kinh khủng lộ ra, vô cùng bá đạo và lạnh lùng.
Đó là tồn tại bất hủ đích thân viết, chỉ một chữ nhưng có thể trấn sát tất cả, ma diệt toàn bộ sinh linh tự tiện xông vào nơi này.
“Bước lên phía trước, sẽ nghênh đón kết cục phải chết sao?” Cố Trường Sinh lắc đầu cười một tiếng, trên ngực hiển hiện một người tí hon màu đen như mực, quang huy lấp lánh, đen hà vạn trượng, từng phù văn cổ lão tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Khí tức kinh khủng xuất hiện trên người tí hon đen như mực này, trong đôi mắt vô thần hiển hóa một vòng linh động.
Nó phóng ra một bước, giống như có thể đi theo gió, đến trước mặt Cố Trường Sinh.
Khí tức bất hủ lan tràn ngập trời, nhưng trước mặt người tí hon màu đen kia lại hoàn toàn bị ngăn cản, không thể nhiễm lên cơ thể Cố Trường Sinh một chút.
“Cửu Tổ ban tặng người tí hon màu đen này cho ta, đúng là có hiệu quả.”
Ánh mắt Cố Trường Sinh khẽ chớp, trong lòng nhẹ giọng nói.
Theo Cửu Tổ nói, đây là da một tôn hắc kim thần nhân trời sinh mà ông ấy từng chém giết luyện chế mà thành, uy năng ngập trời, có thể ngăn cản tà dị, ngăn cách khí thế.
Hắc kim thần nhân, thiên sinh địa dưỡng, vạn vạn năm mới có thể uẩn dưỡng ra được, lúc đại thành, chiến lực có thể chém giết Tiên Vương.
Nhưng Cố Trường Sinh bước vào trong không bao lâu, một lão bà áo đen vô thanh vô tức xuất hiện, ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm hắn.
Ánh mắt bà ta đảo qua người tí hon màu đen, hiển lộ một vòng chấn kinh, sau đó tập trung vào Cố Trường Sinh, cũng không nói chuyện.
“Tồn tại nơi này?” Cố Trường Sinh nhíu mày hỏi.
Thực lực của lão bà mặc áo đen này rất mạnh, vô thanh vô tức xuất hiện, hắn lại không phát giác, ít nhất cũng là một vị đã thành đạo.
“Nhân tộc đến từ ngoại giới?” Lão bà mở miệng, hai chân cách mặt đất, như u linh, trang phục không thuộc về thời kì Thái Cổ, khí tức trên người cũng rất cổ lão, tử khí vô cùng nồng đậm.
Cố Trường Sinh gật đầu, vẻ mặt rất lạnh nhạt, “Ta đến tìm người.”
Lão bà mặc áo đen nghe vậy, tròng mắt hơi híp, nhìn chằm chằm Cố Trường Sinh, nhưng vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, không có bất kỳ gợn sóng nào.
“Đúng là trấn định.” Một lát sau, lão bà mặc áo đen nói, giọng nói khó nghe, giống như hai tấm sắt ma sát với nhau.
Cố Trường Sinh ung dung không vội như thế, ngược lại khiến bà ta coi trọng vài phần.
“Quá khen.” Cố Trường Sinh thản nhiên nói.
“Chủ nhân sớm đã biết ngươi muốn đến đây, đi theo ta đi.” Lão bà mặc áo đen nói, sau đó đi phía trước dẫn đường.
Nhưng hai mắt bà ta rất tĩnh mịch, muốn để Cố Trường Sinh khó xử, cũng không nói rõ với hắn trên đường hiểm địa, đồng thời cũng không ngăn trở khí thế kinh khủng ở nơi đây cho hắn.
Cố Trường Sinh nhìn lão bà mặc áo đen này một cái thật sâu, suy đoán bà ta hẳn là lão bộc của Tô Huyên Vương.
Ong!
Người tí hon màu đen tỏa ra quang hoa vạn trượng, phù văn lưu chuyển, ngăn trở khí thế kinh khủng tràn ngập ở trước mắt, đồng thời tiên đồng trong mắt Cố Trường Sinh sáng chói, nhìn thấy khu vực nguy hiểm, khóe miệng lộ ra ý cười lạnh.
“Muốn làm ta khó xử sao?”
Cố Trường Sinh thấy rõ mục đích của bà lão, vẻ mặt nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh.
“Cũng có chút đồ vật.” Lão bà áo đen quay đầu nhìn Cố Trường Sinh, trong lòng hừ lạnh một tiếng, không ngờ hắn lại không trúng chiêu.
Ngay lúc đó.
Trong một mảnh núi lớn cách Cố Trường Sinh rất xa, nơi đó có rất nhiều hang đá, mỗi khối trong thạch động đều có khắc đại đạo phù văn, quang hoa sáng chói, thần hoa tận trời, tiên huy tràn ngập bốn phương tám hướng.
Sáu thân ảnh kinh khủng ngồi xếp bằng trong từng thạch động, ánh mắt rất thâm thúy âm lãnh, khí tức cường đại khiến thiên địa nơi này biến sắc, hư không cũng đang rung động.
Trước mặt bọn họ, cho dù là Đại Đế cũng bị nghiền thành huyết vụ.
Nhưng lại có từng sợi xiềng xích lấp lóe táng văn xuyên qua bọn họ, mỗi một sợi như kéo dài đến tận chỗ sâu trong hư không, nhiễm vết máu và khí thế kinh khủng, vững vàng đính lên thạch động.
Theo động tác của bọn họ, có thần huy kinh khủng bộc phát, từng đạo phù văn lấp lánh, xâm nhập vào linh hồn bọn họ, hoàn toàn giam giữ bọn họ lại.
Bọn họ đã từng là cường giả chí cường, tu vi siêu việt Chân Tiên, thừa dịp Tô Huyên Vương bị tồn tại vô thượng trong chỗ sâu Cửu U táng thổ làm trọng thương, muốn đến cướp đoạt đạo quả của nàng.
Kết quả không ngờ Tô Huyên Vương còn dư lực, giam giữ tất cả bọn họ ở đây, cũng gieo xuống phong ấn trong linh hồn bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận