Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 372: Một Châu Ít Nhất Có Một Vương, Nội Tình Táng Thổ, Bạch Cốt Tiên Vương (2)

Ánh mắt sáng ngời, nhẹ giọng giải thích cho Cố Trường Sinh, “Theo điển tịch ở chỗ chúng ta, thế giới bên ngoài của các ngươi chia làm ba ngàn đạo vực, không biết biên giới đến đâu.”
“Bên trong Cửu U táng thổ cũng chia thành tám châu.”
“Mỗi châu đều có tỷ vạn dặm, sinh linh khoảng chừng một tỷ người.
“Mỗi châu ít nhất có một vị Vương tọa trấn, bọn họ chính là tồn tại bất hủ trường tồn trong Cửu U táng thổ đến nay.”
“Bất Hủ Cảnh?”
“Quả nhiên là Tiên Vương sao?”
Cố Trường Sinh bừng tỉnh, gật đầu nói.
Một châu có tỷ vạn dặm cương vực, tám châu cộng lại, đoán chừng cũng bằng một phương đạo vực ở Tiên Vực.
Mà mỗi châu, ít nhất có một vị Tiên Vương tọa trấn.
Nội tình của Cửu U táng thổ, quả nhiên rất khủng bố.
“Bên kia của các ngươi, thật ra Vương chính là Tiên Vương.” Lam Yên gật đầu, có sự điên cuồng sùng kính đối với Vương.
Điểm này, Cố Trường Sinh cũng nhìn thấy trên người đám sinh linh còn lại.
“Lam gia chúng ta thần phục với Bạch Cốt Vương tại Bạch Cốt Châu.”
“Một ngàn vạn năm, ngài ấy sẽ giảng đạo cho tất cả các gia tộc thế lực tại Bạch Cốt Châu một lần, dạy chúng ta con đường tu luyện.”
“Bởi vì chúng ta không giống với các ngươi. Tốc độ tu luyện của các ngươi rất nhanh, nhưng tốc độ tu luyện của chúng ta lại rất chậm, trừ phi là thiên tài có tư chất ngút trời.”
“Nhưng khi chúng ta được sinh ra, thực lực đã rất cường đại, ở nơi của các ngươi, rất nhiều người cả đời cũng không đạt đến độ cao này.”
Nói đến đây, Lam Yên cũng lộ ra vẻ kiêu ngạo.
Cuộc đời của bọn họ vô cùng dài, tốc độ tu luyện chậm chạp cũng không sao.
Bởi vì bọn họ có thể chậm rãi tăng lên.
Thứ không thiếu chính là thời gian.
Nhưng Nhân tộc thì không như vậy, nếu không tu luyện, cho dù phục dụng một vài vật thọ bảo, nhiều lắm cũng chỉ sống được trăm năm, ngàn năm mà thôi.
Người cường đại cũng chỉ có thể sống mấy trăm vạn năm, mấy ngàn vạn năm.
“Xem ra ngươi rất hiểu rõ nơi của chúng ta, nhưng thiên tài thì sao?” Cố Trường Sinh nhíu mày.
“Thiên tài được táng nhập trong đất, trăm vạn năm ra đời ý chí, cùng sinh còn có thiên phú táng pháp cường đại.” Một nữ tử giống như Nhân tộc mở miệng giải thích.
Nhìn Cố Trường Sinh một cái, thấy hắn mỉm cười với mình, sắc mặt không khỏi đỏ lên, cúi thấp đầu, giống như thẹn thùng.
“Ồ? Thiên phú táng pháp? Táng nhập trong đất?”
Cố Trường Sinh như có điều suy nghĩ, nhớ tới lão tổ đã nhắc đến sinh linh trong Cửu U táng thổ khá quỷ dị.
Táng pháp.
Có lẽ giống với đạo pháp thần thông ở Tiên Vực đi.
Sau đó, Lam Yên lại giải thích với Cố Trường Sinh.
Phương thức bọn họ sinh ra rất đặc biệt.
Đưa thi thể từ ngoại giới tình cờ rơi đến đây táng nhập vào trong lòng đất của tất cả gia tộc thế lực.
Chờ một số năm trôi qua, những thi thể này sẽ từ trong đất leo ra, có được ý thức mới, có thể xưng rực rỡ hẳn lên, từ chết phục sinh.
Độ mạnh của bọn họ căn cứ theo sự cường đại lúc còn sống của thi thể để quyết định.
Đương nhiên.
Cũng có người căn cứ vào huyết mạch sinh hạ dòng dõi.
Nhưng ít nhất phải từ Đại Đế trở lên mới được.
Tại táng thổ, sinh linh như vậy có thể nói là hiếm có như phượng mao lân giác, số lượng cực kì thưa thớt.
Đám người Lam Yên, Đồ Trần đều là sinh linh bên trong táng thổ.
“Đúng rồi, chúng ta còn không biết ngươi tên là gì?”
Sau khi rời khỏi Táng Sinh Địa hơn trăm vạn dặm, cuối cùng Cố Trường Sinh đã nhìn thấy thảm thực vật và núi xanh, cùng với hồ nước, nhưng cũng tràn đầy tử khí.
Lam Yên chợt mở miệng hỏi, nhớ tới bản thân còn không biết tên của Cố Trường Sinh.
Cố Trường Sinh sững sờ, sau đó nói, “Trường Sinh.”
Hắn không nhắc đến dòng họ của mình, chỉ nói ra cái tên mà thôi.
Trường Sinh?
Trong mắt đám sinh linh này lộ ra vẻ khác thường, nhưng cũng không tiếp tục nói chuyện.
Đối với bọn họ mà nói, bọn họ thật sự có thể đụng đến trường sinh.
Mà cái tên như vậy, ở chỗ bọn họ thật giống như A Hoàng, Đại Ngưu, quá tùy ý.
Giống như tỷ tỷ của Đồ Trần tên là Đồ Tiên, chính là thiên kiêu vô địch một thời.
Cái tên này chính là chờ đợi của Đồ gia đối với nàng.
Bọn họ cũng có chút nghi ngờ có phải Cố Trường Sinh đang lừa gạt bọn họ, tùy tiện nghĩ ra một cái tên không.
Nhưng nghĩ đến lai lịch của Cố Trường Sinh, bọn họ lại im lặng.
Có lẽ ở ngoại giới, cái tên như vậy có ý nghĩa phi phàm.
Lam Yên cũng ngẩn người, lúc đầu muốn cười, nhưng thấy vẻ mặt Cố Trường Sinh lạnh nhạt tùy ý, tự nhiên thong dong, trên người tỏa ra khí tức khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
Trong lúc mơ hồ, không hiểu sao nàng lại có cảm giác cái tên này rất xứng với hắn.
Sau đó Lam Yên lại lắc đầu cười, mình đang suy nghĩ gì vậy.
Nhân tộc đến từ bên ngoài, nhiều lắm chỉ gặp mặt bây giờ mà thôi, đoán chừng sau này sẽ không gặp lại.
Nghĩ như vậy Lam Yên lại nhẹ nhàng nói.
“Phía trước chính là cương vực của Bạch Cốt Châu, trong Bạch Cốt Châu tổng cộng có hơn ba trăm thành.”
“Ít nhất mỗi thành đều có một phương thế gia cổ lão tọa trấn.”
“Thậm chí một vài gia tộc còn chiếm cứ mấy thành, như Đồ gia sau lưng Đồ Trần vậy, lão tổ của bọn họ chính là một vị tồn tại cường đại gần Tiên.”
Cố Trường Sinh gật đầu, nhìn thấy chỗ đường chân trời có một tòa thành cổ nguy nga, giống như sống lưng của thiên địa vắt ngang qua đó, cách rất xa, lộ ra khí tức thê lương cổ lão.
Cố Trường Sinh đi theo đám người Lam Yên, còn chưa bước vào cương vực của Bạch Cốt Châu đã gặp không ít sinh linh tại Cửu U táng thổ.
Đám sinh linh này cũng rất chấn kinh, tò mò với Cố Trường Sinh một thân sức sống, liền muốn xúm lại xem.
Dù sao cảm giác này, giống như trong đêm khuya thanh vắng tối om, bỗng nhiên nhìn thấy một đống lửa rừng rực vậy.
Nhưng sau khi đám người Lam Yên lấy ra lệnh bài, đám sinh linh táng thổ kia đã rút lui, sắc mặt đại biến.
Điểm này, khiến Cố Trường Sinh chú ý.
Rất hiển nhiên, thế lực sau lưng đám người Lam Yên cũng không đơn giản.
Mấy khắc sau, cuối và Cố Trường Sinh cũng đến cổ thành của bọn họ, nhưng không giống với cổ thành tại Tiên Vực.
Cổ thành nơi này rất thê lương, rách nát, quy mô cũng nhỏ hơn rất nhiều, số lượng sinh linh kém xa tít tắp Tiên Vực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận