Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 603 - Gặp lại Tô Huyên, chém nát luân hồi trước kia, pháp trong kiếp này

Hắn cũng không ngờ rằng chính mình hiện giờ là Đại Đế mà ba nghìn Đạo Vực cùng tôn, nhưng vẫn cực kỳ không muốn gặp nữ nhân kia.
Đương nhiên, Tô Huyên Vương không thể nào ra tay giết hắn.
Điểm này, hắn không hoài nghi.
Nhưng quan hệ giữa hai người thật sự rất phức tạp.
Đường đường Tô Huyên Vương, hung uy cái thế, lúc ở ba nghìn Đạo Vực lại làm thị nữ nhỏ mấy năm bên cạnh Cố Trường Sinh?
Nói ra phỏng chừng không ai chịu tin.
Theo sau, Cố Trường Sinh rời khỏi phủ đệ của Bạch Cốt Tiên Vương, đi sâu vào Cửu U Táng Thổ, hắn đi thẳng tới Tô Huyên Châu.
Nhưng sau khi trải qua đại chiến, Cửu U Táng Thổ rõ ràng càng thêm rách nát.
Mấy châu khác bị đánh rớt, bao gồm Tô Huyên Châu, không còn mênh mông như ngày xưa.
Trông nó cực kỳ khô cạn, dưới đất toàn là khe rãnh khủng bố, tựa như khe hở thiên địa vỡ ra.
Tại đây, Cố Trường Sinh cảm thụ được nhiều khí cơ và vết máu Bất Hủ khủng bố.
Đó là từ đại chiến ngày ấy để lại.
Có vài nơi thậm chí thành sông máu, hắn rất quen thuộc hơi thở trong đó.
Là máu của Tô Huyên Vương.
"Xem ra trận chiến ấy, nàng cũng không thoải mái chút nào, tùy thời có nguy hiểm mất mạng.”
Biểu cảm của Cố Trường Sinh hơi kỳ lạ.
Ngày ấy Tô Huyên tự mình chém Đạo Quả, chịu đựng thống khổ hơn lóc xương gấp ức vạn lần, sự tàn nhẫn khi chém giết với mấy vị Chân Tiên, tất cả hiện ra trong óc Cố Trường Sinh.
Tuy Tô Huyên Vương là nữ nhân nhưng về mặt tu hành thì sự tàn nhẫn quả quyết còn hơn nam nhân.
Cố Trường Sinh cất bước đi sâu vào Tô Huyên Châu.
Từng khe nứt lớn kinh thiên xuất hiện ở dưới chân, giống như xẻ ra vũ trụ, xuyên qua thiên địa, có thể thấy trận chiến ấy khủng bố cỡ nào.
Tô Huyên Vương tu ra ánh sáng Chuẩn Tiên Đế, đi lên trình độ chư vương Cửu U Táng Thổ không thể tới gần.
Đối với bọn họ thì đây là cục diện không thể tiếp thụ, ra tay quấy nhiễu vây giết cũng là bình thường.
[Cút!]
Gần đó, Cố Trường Sinh nhìn thấy một tấm bia đá cổ xưa rất quen mắt, tấm bia không có bị phá vỡ, vô cùng cao lớn.
Chữ viết rất loang lổ, giống như dùng máu của chí cường giả nhuộm, có khí cơ khủng bố lộ ra, vô cùng bá đạo mà lạnh lùng.
Đó là tồn tại Bất Hủ tự mình viết, chỉ một chữ đủ đè chết tất cả, xóa sổ sinh linh nào tự tiện xông vào.
Ngày xưa hắn tới nơi đây đã từng thấy nó.
Tô Huyên Châu trừ Tô Huyên Vương ra không có sinh linh nào khác.
Trên tấm bia đá có khí cơ mà nàng để lại.
Nhưng hiện tại Cố Trường Sinh đã không cần nương tựa vật ngoài thân chống cự.
Khí cơ trên tấm bia đá vô dụng với hắn.
“Vẫn giống như lần trước thấy, không có sinh cơ của người sống, phạm vi trăm vạn dặm không có bất cứ sinh cơ."
Cố Trường Sinh lắc đầu, không có dừng lại, cũng không cảm thụ được hơi thở nguy hiểm gì ở đây.
Hắn đi thẳng tới cung điện của Tô Huyên Vương.
Đến cấp độ Chuẩn Tiên Đế, Tô Huyên Vương không thể nào không biết hắn tiến đến.
Chẳng qua nàng không chủ động đi ra gặp mặt, nhưng cũng không ra tay đuổi hắn đi.
Tuy rằng Cố Trường Sinh cũng không muốn đi gặp nàng.
Nhưng mà trước đó đã nói chuyện với Tam Yổ, thay mặt Tam Tổ thương nghị với Đế mới.
Không bao lâu, Cố Trường Sinh cất bước đi tới trước một cung điện hùng vĩ cao lớn, vô cùng rộng lớn, giống như đứng ở chân trời.
Khí cơ đáng sợ tràn ngập, hai bên có sóng triều màu đen, giống như nước sông Thái âm, có Hỗn Độn Khí tràn ngập, có thể đi thông sâu trong Tinh Không.
“Lại đến nơi này.”
Lúc này, Cố Trường Sinh trong lòng cũng sinh ra một chút sóng gợn, cảm xúc khó tả.
Sau đó hắn đứng ở cửa cung điện, lấy ra tín vật của Tam Tổ.
Hai lần đến đây, ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
“Ba nghìn Đạo Vực Trường Sinh Cố gia Cố Trường Sinh...”
Cố Trường Sinh đang định mở miệng.
Ầm!
Giây sau, đại điện trực tiếp mở rộng, bên trong phát ra âm thanh mục nát như di tích phủ bụi.
Cố Trường Sinh không có bước vào, trông thấy máu dưới đất, chín màu đan vào, chói mắt kinh người, tiên quang rực rỡ.
Máu tươi!
Hơn nữa, số lượng rất nhiều, tụ thành một cái hồ nhỏ.
Xem ra nàng bị thương.
Đây là suy nghĩ đầu tiên trong lòng Cố Trường Sinh.
"Tiến vào."
Giây sau, một giọng nói bình tĩnh hờ hững vang lên, vô cùng êm tai.
Giống như có thể làm vô số sinh linh trên đời chìm đắm, lại có vô tận sát khí, có thể đồ sạch chư thiên vạn giới.
Đây là âm thanh vừa mâu thuẫn vừa hòa hợp.
Cố Trường Sinh không có do dự.
Hắn cất bước đi vào đại điện, tựa như đi vào tận cùng vũ trụ.
Các ngôi sao cổ xưa to lớn lơ lửng trên đầu, muôn vàn ánh sao rực rỡ, thiên hà bao la hùng vĩ, lan tràn đến đầu bên kia thế giới.
Ở nơi đó, có Đế tọa đứng yên!
Một bóng dáng thon dài yểu điệu, vô cùng mơ hồ, bị khí cơ vô tận che đậy.
Ánh sáng Chuẩn Tiên Đế lấp lóe trên đầu, như Tiên Khí cùng Hỗn Độn Khí đan vào, vô cùng thần bí.
Bóng dáng này mặc váy dài màu đen, yểu điệu vô cùng, cần cổ thon dài trắng lạ thường, hơi nghiêng đầu, chống cằm ngồi trên ngai vàng.
Chân trần tuyết trắng, bộ dạng không quá uy nghiêm.
Nhưng sau lưng lại có vô tận huyết hà cuồn cuộn.
"Lại gặp mặt."
Cố Trường Sinh lúc này ngược lại rất bình tĩnh, bình tĩnh hơn những lúc gần đây nhiều.
Nữ nhân ngồi trên Đế tọa gật đầu, cũng mở miệng:
"Ngươi đến."
Ánh nhìn không mang cảm xúc nhìn mặt Cố Trường Sinh.
Giờ phút này, trong ánh nhìn đó có đủ loại cảm xúc vụt qua.
Tu pháp kiếp trước, sau đó chém Đạo Quả, đi con đường kiếp này.
Đây là lựa chọn của nàng.
Đánh nát Luân Hồi Ấn là chém quá khứ, chỉ tin hiện tại.
Nàng không biết Cố Trường Sinh có biết điều này không.
Vốn có lời muốn nói, giờ phút này lại lặng im.
Thân là Chuẩn Tiên Đế, nhìn xuống ức vạn kỷ nguyên, tự mang ý ngạo nghễ, rất nhiều sự tình nàng sẽ không giải thích quá nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận