Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 543 - Đại chiến hỗn loạn, mục đích của Dị Vực, dự định của Cố Trường Sinh

Tô Nghê Thường nhíu mày nói:
“Lúc này đúng là không nên dễ xúc động, khó mà đến gần sông thời gian...”
Đừng nói sông thời gian, khí cơ còn sót lại trên cái chân Kỳ Lân cũng không phải tu sĩ bình thường có thể tới gần.
Đó không phải hơi thở Tiên Đạo bình thường.
Đây là khí cơ vô thượng khủng bố có thể chém giết với tồn tại Bất Hủ cảnh của Dị Vực, dễ dàng khiến người thân hình tan nát.
Cố Trường Sinh nhìn chằm chằm sinh linh trẻ tuổi trên đầu mọc sừng:
"Hắn muốn dựa vào máu của Tiểu Kỳ Lân hao mòn khí cơ nơi đó, nhưng việc này cần thời gian...”
Nếu hắn không đoán sai thì người kia là mục tiêu hành động của họ, Gia Mạc Sát.
"Nhóm người này đến vừa lúc."
"Thật là ngu xuẩn, mới hấp dẫn đã tập thể ló đầu ra.
“Ha ha ha, các hạ bên Tiên Vực đúng là não rỗng!”
Xung quanh Gia Mạc Sát có không ít sinh linh đều ra mặt, khinh thường cười lớn, bề ngoài khác biệt rất lớn với Tiên Vực, thực lực dũng mãnh.
Trong đó cũng có sinh linh Vương Tộc, bên người có phó tòng cường đại bảo hộ.
Bọn họ cười lớn xông lên, đánh với tu sĩ bên Tiên Vực, số lượng rất nhiều từ nơi khác kéo đến, đã sớm dự liệu được.
"Không biết sống chết."
Gia Mạc Sát nét mặt rất lạnh lùng, tu vi Đại Đế cảnh hậu kỳ, vẫn tập trung lấy máu, niệm kinh văn trước tế đài cổ xưa.
Sông thời gian càng hiện rõ hơn, mọi người nghe rõ tiếng sóng biển từ nơi đó, cực kỳ hùng hồn, như có thể cuốn người vào trong.
Kỳ Lân Chân chìm nổi trong sóng biển, giống như chịu tải các khúc thời không.
Ánh sáng vàng chói mắt như đúc bằng Tiên Kim, qua ức vạn năm vẫn phát sáng, từng tia sáng như muốn xuyên thủng thân thể người.
“Có tiểu đội săn bắn khác đang chạy tới!” Chung Tằng bỗng lộ vẻ mặt vui mừng, cảm giác được hơi thở của đội trưởng tiểu đội khác đang ở trong Vạn Tiên Sâm Lâm, chẳng qua mục tiêu của bọn họ là nhân vật khác của Vương Tộc.
"Tốt quá, hiện giờ chỉ còn thiếu sức chiến đấu cấp bậc Chân Tiên!” Tô Nghê Thường mắt ánh lên tia vui mừng, trong ống tay áo có bí bảo xuất hiện, lấp lóe tia sáng Tiên Đạo khủng bố.
Thứ đó tên là Tụ Lý Nhật nguyệt, là phụ thân luyện hóa cho nàng, luyện mặt trời mặt trăng vào tay áo, lúc sử dụng thì thần uy mênh mông, hủy thiên diệt địa.
Nhưng chỉ có thể sử dụng một lần, dùng để giữ mạng.
Nhưng lúc này thì nàng bất chấp.
Cố Trường Sinh nghe vậy gật đầu, hơi thở phào.
Nhưng hắn vẫn căng thẳng thần kinh, dùng pháp lực thúc đẩy Hồng Mông Ấn lơ lửng trên Linh Hải, đến cảnh giới hiện giờ của hắn đã có thể thúc đẩy nhẹ nó.
Ngày xưa Côn Bằng Đạo Tắc Pháp Thân ra tay hủy diệt cánh cửa màu đen, Hồng Mông Ấn bảo vệ Cố Trường Sinh mà ấn vẫn không sứt mẻ gì, độ cứng của nó tuyệt đối vượt xa một số Tiên Vương Khí.
Oong!
Bên trên Linh Hải xuất hiện cuồng phong sóng lớn, Hồng Mông Ấn rung nhẹ, mạnh như Cố Trường Sinh cũng cảm giác kiệt sức, cảm giác linh khí bị hút sạch cực nhanh.
Thúc đẩy Hồng Mông Ấn cần có pháp lực hùng hồn chống đỡ.
Cố Trường Sinh thậm chí cảm giác dù là một vị Chân Tiên vận dụng nó cũng sẽ bị hút sạch.
Sự khủng bố của Hồng Mông Ấn vượt xa dự đoán của Cố Trường Sinh.
Lúc này, thủ đoạn khác đều vô dụng.
Bên Dị Vực xuất hiện nhiều Chân Tiên cấp bậc Cổ Tổ, tràn ngập hơi thở khủng bố.
“Đám chó con Dị Vực chết tiệt!”
Bỗng dâng lên từng chùm sáng, cùng với tiếng ù ù trầm thấp, Cửu Đầu Vương từ gần đó chạy tới.
Sau lưng Cửu Đầu Vương là Chiếu Vô Thượng ẩn trong sương mù, cùng với thành viên tiểu đội của bọn họ.
Mấy ngày nay tiểu đội của bọn họ cũng không dễ thở, đã chết nhiều người, hiện giờ chỉ còn lại sáu người.
Cửu Đầu Vương có một cái đầu giống Chu Tước thậm chí bị vỡ ra, khó mà khép lại, tình trạng vết thương rất kinh người.
"Cố Trường Sinh, Tô Nghê Thường."
Hắn cũng không ngờ rằng sẽ gặp Cố Trường Sinh, Tô Nghê Thường trong Vạn Tiên Sâm Lâm, hơi khiếp sợ, nhưng cũng không quan tâm nhiều.
Việc gấp bây giờ là giải quyết đám sinh linh Dị Vực ở phương xa.
Chiếu Vô Thượng mỉm cười, giọng nói khó phân rõ là nam hay nữ chào hỏi Cố Trường Sinh:
"Cố huynh, chúng ta lại gặp mặt."
“Chào Chiếu huynh.” Cố Trường Sinh cũng gật đầu, thật ra hắn rất tò mò đối với Chiếu Vô Thượng thần bí.
Trong Sơn Hải thành có một vị tồn tại cổ xưa nói hình như Chiếu Vô Thượng không thuộc về thời không này.
Đương nhiên, Cố Trường Sinh cũng từng suy đoán lớp sương mù trên người Chiếu Vô Thượng là sương mù thời gian.
Người này đến từ thời không khác.
Nhưng hiện tại không tiện hỏi thăm.
Kẻ địch lớn trước mắt, lo giải quyết xong rồi tính.
Chiếu Vô Thượng cùng Cửu Đầu Vương ra mặt khiến đám người Đệ Ngũ tiểu đội thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì thực lực của Cố Trường Sinh, Tô Nghê Thường đều rất mạnh, nếu Chiếu Vô Thượng cùng Cửu Đầu Vương có thể ngang hàng với hai người này thì chắc hẳn thực lực cũng không thể nào quá yếu.
“Đây là chân của Kỳ Lân đại nhân sao?” Cửu Đầu Vương mới chú ý tới cảnh tượng hùng vĩ ở phương xa, thoáng chốc khiếp sợ.
Cửu Đầu Vương thầm nổi da gà nhìn máu màu vàng trên sông thời gian, lại nhìn vảy giáp, lông chim, sừng dài ở phương xa, càng là tâm thần xao động.
Năm đó, trận chiến ấy quá thảm liệt!
Đánh đến mức đó, đây là kết cục đồng quy vu tận sao?
Máu trong đó đều rất bất phàm, ẩn chứa linh tính kinh người, kèm theo tiên khí, đều là nhân vật cảnh giới cao nhất để lại.
“Bọn họ định dùng con cái của Kỳ Lân đại nhân để hiến tế sao? Thật là đáng chết!"
Đội trưởng tiểu đội của hai người là một tu sĩ Chân Tiên cảnh sơ kỳ thực lực khủng bố.
Hắn đang nghị luận với Chung Tằng, bàn bạc nên giải quyết phiền phức trước mắt như thế nào.
Bên cạnh Gia Mạc Sát có người trẻ tuổi cũng là mục tiêu săn giết của bọn họ, đến từ Vương Tộc Dị Vực nào đó.
Trước đó tiểu đội bị phục kích trước Vạn Tiên Sâm Lâm, tổn thương rất nhiều người.
Mặc dù Cố Trường Sinh có chút mối thù truyền kiếp với Cửu Đầu Vương, nhưng lúc này hắn lười so đo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận