Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 687 - Chân tướng thiên địa của trước vạn cổ, xám trắng đen ba màu chẳng lành, rơi vào hắc ám

Sau đó, hắn nhìn thấy một tu sĩ trẻ.
Tu sĩ trẻ này, từng bước một, từ lúc sinh ra cho đến tu luyện, từ nhỏ yếu cho tới cường đại, trải qua vô số kiếp nạn, chịu đựng qua năm tháng dài dòng, kinh nghiệm chém giết dày dặn, từng bước một đi tới cảnh giới Tiên Đế.
Các tộc tôn vinh, chúng sinh quỳ lạỵ.
Còn rất nhiều cảnh tượng khiến Cố Trường Sinh không khỏi trầm mặc.
Tồn tại chí cao ở thời đại kia hơn xa Tiên Vực.
Chỉ riêng việc Tiên Đế sinh ra đã vượt qua con số mười đầu ngón tay.
Còn có Thần Đình Chi Chủ cao cao tại thượng, phủ thiết, cường đại đến ngay cả Tiên Đế cũng không thể không tôn.
Đó là nhân vật mạnh mẽ mà Cố Trường Sinh chưa từng thấy qua, không thể tưởng tượng nổi, không thể nắm bắt được.
Hắn thậm chí cảm giác rằng, nguyên nhân chính mình có thể thấy những thứ này, tất cả đều là do vị Thần Đình Chi Chủ kia, nhưng một thời đại cường thịnh như vậy cũng nghênh đón đại phá diệt, sương mù màu xám tro từ trên trời giáng xuống, cuốn sạch một phương.
Sương mù màu trắng dâng lên từ lòng đất.
Sương mù màu đen sinh ra từ trái tim...
Đó là địch thủ chưa biết, trên trời dưới đất, toàn bộ bị tuyệt vọng và bi thương bao phủ.
Vũ trụ sụp đổ, đại đạo tan vỡ, Thần Đình cũng vỡ nát.
Tất cả trật tự đều hóa thành hư vô.
Cường đại như Thần Đình Chi Chủ cũng bị sương mù màu đen bao phủ, rơi xuống khu vực không thể biết.
"Đây chính là chân tướng của đại phá diệt sao?" Cố Trường Sinh nhìn tất cả điều này, sau lưng hơi phát lạnh.
Đột nhiên, sông thời gian sụp đổ.
Hắc ám khủng bố phô thiên cái địa, thanh thế kinh người, dường như muốn bao phủ tất cả.
Nhân quả màu đen vô cùng tận quấn quanh, cảnh tượng phía trước biến thành một vùng tăm tối, đưa tay không thấy được năm ngón.
Tất cả đều mơ hồ, nhìn không rõ, ngay cả Cố Trường Sinh cũng cảm giác mình bị hắc ám dày đặc bao vây, không thể động đậy.
Mặc kệ là thủ đoạn gì đều khó có thể nhìn rõ cảnh tượng trong đó.
Đây là bóng tối vĩnh hằng, là thế tuyệt đối của thiên địa được hình thành vì ngăn cản tất cả điều này.
Mạnh như Cố Trường Sinh khi ở đây cũng không thể tìm thấy phương hướng, chỉ có thể cảm nhận được áp lực khủng bố, muốn đập nát toàn bộ xương cốt của hắn.
Loại hắc ám này không chỉ là tầm nhìn tối tăm, mà còn là hắc ám tuyệt đối trong tâm niệm cảm ứng.
Sông thời gian đã biến mất, hắn giống như ở một mảnh không gian chưa biết, sắp bị lạc đường tại đây.
Không có tọa độ, không có quỹ tích thời gian, càng không thể nhúc nhích.
"Đây là định đưa ta về phía vực sâu hắc ám không nhìn thấy kia sao?"
Cố Trường Sinh nhẹ giọng nói, rõ ràng là cục diện rất nguy hiểm, chuyện liên quan đến sinh tử, nhưng trong lòng hắn rất bình tĩnh.
Dù sao sớm đã dự liệu tất cả điều này, kẻ nghịch thiên từ xưa đến nay đều không có kết quả tốt.
Hắn đã thấy được chân tướng của mảnh thiên địa này.
Nhưng ngay cả một tia hy vọng cũng không thể nhìn thấy sao? Kể cả tư cách tìm kiếm cũng không có?
Cố Trường Sinh trong lòng khẽ thở dài, cảm giác mảnh hắc ám này đã thấm vào tâm linh và thức hải của hắn.
Cường đại như vị Thần Đình Chi Chủ kia, đi tới cấp bậc chưa biết, cuối cùng vẫn bị hắc ám bao vây, không biết tung tích.
Hắn có thể làm gì chứ?
Có nhiều trải nghiệm về đạo trong mười vạn năm qua, từ đó mài giũa đạo tâm vô địch, giờ phút này có vẻ không chịu nổi một kích, như bọt nước sắp tan biến.
Ngay cả đạo và pháp của hắn cũng bị dính hắc ám.
Thậm chí ký ức cũng biến thành một màu đen.
Hắn muốn ngăn cản cục diện này, nhưng không có sức, dù lấy đạo hạnh vô thượng ngăn cản cũng khó mà kéo dài.
Sau đó, ngay cả đạo hạnh cũng bị ăn mòn, lây dính vệt màu đen.
Hắn đang dần bị kéo về phía vực sâu hắc ám không thể nhìn thấy kia.
Ai cũng không thể ngăn cản quá trình này.
"Hối hận hay tuyệt vọng?"
"Sớm nên đoán trước quyết định này."
Cố Trường Sinh khẽ nói, cảm giác như bản thân đã trải qua hàng ức vạn kỷ nguyên trong hắc ám.
Một năm rồi lại một năm, từng năm cứ thế trôi qua.
Nghìn năm.
Vạn năm.
Thời gian quá dài, lâu đến nỗi hắn gần như quên mất mình là ai.
Tên của bản thân là gì?
Chính mình gọi hắc ám...
Giờ phút này, bên tai hắn lần nữa vang lên âm thanh tế tự vô cùng tận.
Hắn thấy được rất nhiều cảnh tượng trước mắt mình, dưới vòm trời đông đúc tu sĩ đang tụng niệm, đều đang bi thương.
Hắn nhìn thấy pháp thân tín ngưỡng sừng sững ở trên bầu trời.
Ánh sáng màu bạc ban đầu sáng chói giờ trở nên vô cùng ảm đạm, bị ánh sáng hắc ám dày đặc ăn mòn, mỗi một tấc trên thân thể đều giống như những mảnh sứ nứt, sắp vỡ ra.
Hắn thấy được rất nhiều, rất nhiều người, bọn họ rất quen thuộc, nhưng hắn không nhớ rõ đó là những ai.
Trên mặt tất cả bọn họ đều tràn ngập khiếp sợ, không dám tin tưởng và nồng đậm bi thương.
Một nam nhân áo xám cường đại dường như muốn ra tay ngăn cản tất cả điều này, nhưng đến cùng vẫn đành bỏ cuộc.
"Vì sao..."
"Đến cùng đã xảy ra chuyện gì..."
"Tại sao đột nhiên lại như thế... Trường Sinh Tiên Vương..."
Cố Trường Sinh nghe được những âm thanh như vậy.
Cái tên chúng sinh đang tụng niệm là của ai?
"Những người có công ích lớn đối với chúng sinh, ngay khi còn sống hoặc chết đi thì sẽ có âm thanh tế tự quấn quanh thiên địa, không thể dừng lại. Dù cho cách không gian, cách năm tháng, cách vạn cổ luân hồi, xác chết bị rơi vào vực sâu hắc ám cũng sẽ bị tiếp dẫn, cảm giác được ở địa phương nào, tái hiện với thế gian."
"Nhưng vì sao không tiếp dẫn về được?"
"Ngươi đến cùng đã chạm đến cái gì?"
Nam nhân áo xám lẩm bẩm nói, cường đại như hắn mà cũng sững sờ, cảm thấy bất lực.
Việc này quá đột ngột, ngay cả hắn cũng không biết phải làm như thế nào mới có thể ngăn cản tất cả chuyện này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận